“Đại nhân cao nghĩa.”
Ngụy Văn Thông lại nghi hoặc, hỏi.
“Vậy thì tại sao đại nhân không muốn ở trong Viện giám sát?”
Hắn cảm thấy đây là một ý tốt.
Không được tính là dùng vật công cho việc riêng, an toàn cũng được bảo đảm, còn thuận tiện làm việc.
Diệp Ninh do dự một chút.
Hắn đangtìm kiếm lý do thích hợp.
Đột nhiên, nhìn tiểu cô nương câm điếc đang đứng một mình ở góc nhỏ.
Hai mắt sáng lên, ngón tay chỉ vào nàng nói.
“Bởi vì tuy ở đây, nhưng không phải là nhà.”
“Muội muội của ta còn nhỏ, một tiểu cô nương, ở trong nơi này, nhất định sẽ rất sợ hãi.”
“Buổi sáng ta dẫn nàng ra ngoài, đương nhiên buổi tối phải dẫn nàng về nhà.”
Nhà, là một thứ nhắc đến cảm thấy rất ấm áp, đây đúng là lý do khiến người khác không thể nào phản bác.
Diệp Ninh cảm thấy tự hào về sự nhanh trí của mình.
Tiểu cô nương câm điếc đứng ở bên đó hai mắt ướt át.
“Nhà sao?”
“Thế mà ta còn có nhà?”
“Nơi có ngươi, chính là nhà.”
Trong lòng nàng chảy một dòng nước ấm áp.
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, thế mà Diệp Ninh còn quan tâm đến tâm trạng của nàng.
Đây là một nam tử thần tiên như thế nào.
Hắn có một khí phách rộng lớn như bầu trời, phẩm cách tinh khiết như núi tuyết, nhưng lại có nét dịu dàng mỏng manh hơn cả sợi tóc.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện!”
Tiểu cô nương câm điếc nắm chặt tay.
“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829182/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.