Chương trước
Chương sau
Ngưu Tiến Hỉ lắc đùa, hưng phấn nói.
“Không đáng tiếc!”
“Phúc họa khuôn lường chưa hẳn không phải là phúc, sau khi ta bị điều đến Viện giám sát, trái tim lạnh lẽo, từ đó không bao giờ chiến đấu nữa.”
“Bao nhiêu năm nay, sức mạch huyết mạch của ta chưa từng chấn động, ta căn bản không biết tình huống cụ thể, nhưng mà ngày hôm qua khi chiến đấu ta đã sử dụng nó, mới kinh ngạc phát hiện, huyết mạch của ta so với lúc trước đã càng nồng dậm hơn, thật sự đã đạt đến trình độ của tổ tiên!”
Diệp Ninh: “…”
“Lúc đó ta mới ý thúc được, khi huyết mạch mỏng manh, ta không ngừng chiến đấu, chỉ khiến cho huyết mạch tiêu hao càng nhanh hơn, như thế thì sức mạnh huyết mạch truyền thừa đến đời tiếp theo của ta, cũng sẽ càng yếu hơn.”
“Mà bao nhiêu năm tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, khiến cho huyết mạch có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, bất tri bất giác, đã trở nên càng nồng đậm hơn.”
“Nếu không phải có đại nhân, cả đời này ta sẽ không nghĩ đến dùng võ, cũng không thể nào phát hiện bí mật này, đại nhân, ngài là ân nhân của Ngưu gia chúng ta!”
Ngưu Tiến Hỉ lại quỳ xuống.
Bang bang bang dập đầu ba lần.
Diệp Ninh cũng muốn dập đầu.
Ta dập đầu với ngươi một cái, ngươi cách xa ta một chút có được không?
“Vì thế bây giờ ngươi là trình độ nào?”
Diệp Ninh khô khốc hỏi.
“Dù sao cũng không yếu hơn Ngụy huynh.”
Ngưu Tiến Hỉ cười nói.
Tê!
Diệp Ninh hít vào một hơi khí lạnh.
Đại gia nhà ngươi, lại là một tông sư!
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, Viện giám sát chúng ta thật sự là nhân tài hội tụ!”
Thái Hướng Cao rất vui mừng.
Trên cơ bản mọi người đều là tình huống như thế.
Thánh nhân nói, ông trời giao trách nhiệm lớn cho đại nhân, nhất định đầu tiên phải chịu khổ trước, cơ thể đói khát.
Mà những gì mà đám người này phải chịu, lại càng là chứng thực đạo lý này.

Từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, biến thành cái xác không hồn biết đi.
Sau đó một chiêu tái sinh, những năm tháng khổ nạn ngược lại biến thành dưỡng chất của bọn họ, khiến cho bọn họ càng mạnh mẽ hơn.
Bọn họ quy hết tất cả công lao cho Diệp Ninh.
Nhưng Diệp Ninh không muốn.
Hắn chỉ muốn về nhà, một mình ở trong góc nhà yên tĩnh một chút.
“Thế giới này là thật sự có độc!”
Diệp Ninh cho rằng bản thân hắn từ lúc xuyên không đến đây, hắn chưa từng gặp được mấy người bình thường.
Có điều biết được đám người này đột phá là một chuyện tốt.
Biết được trình độ thật của bọn họ, ngược lại hắn có thể phòng bị.
Ví dụ, bây giờ Diệp Ninh quyết định, phải cách xa đám người này một chút.
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của Thái Hướng Cao.
“Nếu như các vị đều trở nên mạnh hơn, vậy thì độ an toàn tính mạng của Diệp huynh có thể được bảo đảm rồi, con người Uy Vũ hầu này có thù tất báo, hắn nhất định sẽ báo thù!”
Không hay rồi!
Trong lòng Diệp Ninh lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Đã nghe thấy Ngưu Tiến Hỉ cười lạnh một tiếng, nói.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không rời một bước với đại nhân!”
Không biết Ngưu Tiến Hỉ lấy ở đâu ra hai chiếc rìu lớn, mỗi tay cầm một cái, rất dọa người.
“Ta cũng như thế, ai dám hại đại nhân, ta sẽ giết cả nhà hắn!”
Đám người Viện giám sát cùng phát biểu.
“Chúng ta cũng như thế!”
Khiến Diệp Ninh nghe đến muốn tê cả da đầu.
“Đủ rồi!”

Diệp Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ý tốt của mọi người ta xin nhận, nhưng lạo chuyện ở bên người bảo vệ ta, vậy thì không cần.”
Phí lời, có mấy người đi theo, thích khách làm sao mà giết được ta?
Đây không phải là tự tăng độ khó sao?
“Hiểu rồi, đại nhân là sợ làm phiền mọi người, hay là như thế này, đại nhân ở trong viện của Viện giám sát, như thế là an toàn nhất!”
Thái Hướng Cao nghĩ được một chủ ý.
Mắt mọi người sáng lên.
Đây đúng là một lựa chọn an toàn.
Ba!
Diệp Ninh thật sự là không chịu được nữa, đập mạnh một cái vào sau đầu Thái Hướng Cao.
“Các vị và bản quan đều là đồng liêu, tuy quan chức khác biệt, nhưng không hề có phân biệt trên dưới.”
“Các ngươi cũng không phải nô bộc của ta, sao có thể đi theo ta?”
“Đây không phải là bỗng dưng vô cớ mất đi thân phận sao.”
Có đánh chết hắn cũng sẽ không chấp nhận loại đề nghị này.
“Cho dù là làm nô bộc của đại nhân, ta cũng tình nguyện.”
Ngưu Tiến Hỉ nói.
Không!
Ngươi không tình nguyện!
Diệp Ninh không nhìn ánh mắt thân thiết của hắn, mà lắc lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Thân là Thông Phán của Viện giám sát, ngươi có thể diện của ngươi, về sau đừng nói loại lời nói này nữa.”
“Các vị đều là rường cột của quốc gia, là cánh tay của Viện giám sát, mọi người không cần tự ủy khuất bản thân.”
“Bản quân sẽ tuyệt đối không thể đồng ý mọi người, nếu như ta dùng mọi người, sẽ chỉ là chuyện công, mà tuyệt đối không phải là dùng cho việc riêng!”
Lời nói này, nói một cách hùng hồn, khiến cho người khác xấu hổ.
Sau khi mọi người nghe xong, lần lượt bị thuyết phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.