Người đọc sách đứng ở bên phía Diệp Ninh cũng có chút dở khóc dở cười.
Còn tưởng rằng là cái gì đó…
Kết quả lại chính là một xe than.
Lý do này, quả thực là có chút quá nói nhảm…
“Diệp khanh, đây…”
Cơ Minh Nguyệt ở trong cung cũng không biết nên nói như thế nào.
Hành động này của Diệp Ninh có tính là khi không đi gây sự không?
Nàng vẫn luôn tín nhiệm Diệp Ninh rất sâu, vậy mà lại sinh ra một loại ảo giác.
Đó chính là chuyện này, Diệp Ninh làm có chút quá đáng.
Phản ứng của Cơ Minh Nguyệt, Diệp Ninh không thể nào biết được.
Nhưng mà nhìn Uy Vũ Hầu, rồi lại nhìn nhóm văn nhân, lại liên tưởng đến phản ứng lúc trước của mọi người ở Viện giám sát, đột nhiên Diệp Ninh bật cười.
“Một xe than mà thôi…”
Thật sự chỉ đơn giản là một xe than thôi sao?
Ở sâu trong lòng Diệp Ninh có một cỗ bi ai mãnh liệt.
Thế giới này thật sự là có bệnh, bệnh đến mức mọi người coi chuyện “cướp đoạt tài vật của người khác” là một việc nhỏ không có ý nghĩa gì.
“Ta có một bài thơ, muốn đọc cho các vị nghe.”
Diệp Ninh vẫn nhìn đám người.
Hắn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Từ lúc xuyên qua đến nay, phần lớn thời gian hắn cũng coi mình là khách qua đường.
Duy chỉ có lúc này, thế mà lại sinh ra một cỗ đau khổ vô tận.
“Ông lão bán than, chặt củi đốt thành than trong núi Chung Nam.”
Diệp Ninh nhàn nhạt mở miệng
Mọi người cũng không thể nào hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829163/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.