Điều thứ hai, chính là thật ra Diệp Ninh đã là người chết. Một người sắp chết không đáng để cho Uy Vũ Hầu hắn tức giận. Còn điều thứ ba. Điều thứ ba mới là điều quan trọng nhất. Người Diệp Ninh muốn bắn là ai? Chính là quản gia của Hầu phủ mà thôi! Nhiều nhất chính là một con chó Uy Vũ Hầu nuôi. Vứt bỏ con chó này, hắn còn có ngàn ngàn vạn vạn con chó khác, không có một chút nào đau lòng. Nhưng nếu như đổi lại là con hắn, vậy thì hắn sẽ không dễ nói chuyện như thế. “Lý Tam, nói một chút đi, ngươi đã làm chuyện điên cuồng nào, thế mà lại chọc đến Diệp đại nhân huy động nhân lực đến bắt ngươi!” Tay Uy Vũ Hầu chỉ vào quản gia, hờ hững nói. Thật ra hăn căn bản không thèm để ý quản gia làm chuyện gì, cũng giống như hắn không hề quan tâm sống chết của quản gia vậy. Một con chó mà thôi. Diệp Ninh muốn, cho hắn là được. Cả người Diệp Ninh choáng váng. Con mẹ nó, thế này cũng được… Không phải chứ, ta đã làm đến bước này rồi, thế mà ngươi còn không có ý gϊếŧ người? Diệp Ninh không thể nào chấp nhận được. Không thể chấp nhận được nhất chính là Lý Tam. Vừa rồi hắn còn dương dương đắc ý, chỉ trong nháy mắt thế mà hắn đã bị chủ tử vứt bỏ. Nhất thời sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt. Hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất. “Hầu gia, ta, ta cũng không biết!” Thật ra không phải không biết. Mà là chuyện xấu làm quá nhiều, trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra được.
Thái Hướng Cao kéo ông lão bán than đi lên, hỏi. “Ngươi biết hắn không?” Lý Tam ngẩng đầu nhìn một chút, quả quyết nói. “Không biết.” Thái Hướng Cao nhíu mày, quái. “Đến lúc này rồi, ngươi còn dám nói láo?” Ánh mắt của Uy Vũ Hầu cũng trở nên lạnh lùng. Dọa cho Lý Tam cả người run rẩy, hung hăng dập đầu, lúc này hắn so với con chó còn đáng thương hơn. “Ta thề với thiên địa, ta thật sự không biết!” Bộ dáng dáng, không phải là giả vờ. Lão nhân đi lên phía trước, khóc lóc kể lể nói. “Ngày đó rõ ràng là ngươi cướp than của ta, ngươi lại còn nói không biết!” Cái gì? Cướp than? Uy Vũ Hầu nhíu chặt lông mày. Lý Tam cũng ngây người, hắn nhìn lão nhân bán than kỹ một chút. “Chỉ, chỉ vì chuyện này?” Lúc này hắn mới nhớ đến, vào ngày tuyết rơi trời lạnh đó, trong nhà không chuẩn bị than củi, vừa đúng lúc nhìn thấy có một người kéo một xe than đi ngang qua. Không nói cái gì cả, thuận tay là cướp đi. Chính là một chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì như thế. Vừa quay đầu, bản thân hắn cũng quên mất. Hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, ngơ ngác nhìn Diệp Ninh. Không phải chứ, ngươi chỉ vì chút chuyện nhỏ rách nát này, đã nháo ra phong ba lớn như thế? Chuyện xấu ta cũng làm quá nhiều, kết quả ngươi lại chỉ vì một chuyện bé nhỏ không đáng nhắc đến nhất trong đó để đến đây.
Lý Tam thật sự rất ủy khuất. Nếu như bởi vì việc này, mà bỏ mạng của hắn vào đó, vậy thì thật sự là thiệt thòi lớn rồi. “Chỉ vì một xe than?” Sắc mặt Uy Vũ Hầu thay đổi, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm. “Diệp đại nhân, bản Hầu cần một lời giải thích!” Uy Vũ Hầu tức giận. Là người ai cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn! Đột nhiên hô hấp của hắn trở nên thô nặng, sắc mặt đen như đáy nồi, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Người quen thuộc Uy Vũ Hầu đều biết, mỗi khi lắn lộ ra ngoài vẻ mặt này, đại biểu hắn có suy nghĩ gϊếŧ người. Vì sao hắn lại tức giận như vậy? Bởi vì hắn cảm thấy mình bị lừa gạt tình cảm. Hắn còn tưởng rằng, quan gia của mình đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì, cho nên Diệp Ninh mới có thể gϊếŧ đến tận cửa. Loại cẩu tặc dùng danh nghĩa của hắn để kiếm chuyện này, coi như là tìm một ân tình, tặng cho Diệp Ninh, cũng không có cái gì lớn lao cả. Nhưng sau khi hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, hắn ý thức được, mọi chuyện không có đơn giản như thế. Một xe than. Một ông lão bán than. Cái này cũng được gọi là chuyện? Phản ứng của hắn và đám người Viện giám sát lúc đó giống nhau như đúc, thế mà ngươi lại vì một chút chuyện nhỏ nhặt như thế, chạy đến đạp của lớn phủ Uy Vũ Hầu ta? Uy Vũ Hầu cho rằng đây là chuyện không thể nào, không có người nào sẽ nhàm chán như thế, nhất định là Diệp Ninh cố ý nhằm vào hắn! Cái gì mà “quản gia cướp một xe than”, chẳng qua chỉ là một lý do sứt sẹo mà thôi. Cái này chính là cùng một đạo lý với câu “Đi ra đường đầu tiên bước chân trái”, lập tức định tội cho người ta. “Xem ra ý của Diệp đại nhân không ở trong lời nói, ngoài mặt là bắt quản gia của phủ ta, nhưng trên thực tế là đang hướng về phía bản Hầu!” Uy Vũ Hầu không còn một chút hảo cảm nào với Diệp Ninh. Sau một hồi bổ não, hắn lại lần nữa sinh ra sát ý với Diệp Ninh. “Chỉ vì một xe than?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]