Chương trước
Chương sau
Diệp Ninh còn chưa biết rõ tình huống như thế nào.
Nhưng hắn không mù.
Hắn có thể nhìn thấy, một người đại hán khôi ngô mặc quan phục màu đen đặc biệt của Viện giám sát, đang vung đao với một lão nhân nằm rạp trên mặt đất.
Đây là một màn giật mình cỡ nào!
“Diệp huynh!”
Thái Hướng Cao nhìn thấy Diệp Ninh, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra.
Rốt cuộc là hắn vẫn thiếu khuyết tôi luyện, tuy có tài văn chương, nhưng mà đối mặt với loại tình huống này, nhất thời cũng căn bản không biết nên xử lý như thế nào.
“Đây chính là Ngự Sử mới đến?”
Trong mắt đám người còn lại lộ ra thần sắc dò xét.
Trong mắt đa số người xẹt qua một vòng vẻ khinh thường.
Lại là một thư sinh yếu đuối thôi.
Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, những người đọc sách này, ngoài há miệng ra, thì còn có tài năng gì khác?
Diệp Ninh sải bước đi đến.
Mục tiêu của hắn là hán tử say rượu.
Hán tử say rượu vẫn duy trì tư thế vung đao, ngẩng cổ lên, vẻ mặt khinh miệt liếc nhìn Diệp Ninh.
Rõ ràng, đây chính là thái độ của hắn.
Nhưng Diệp Ninh không quan tâm đến hắn một chút nào.
Hắn giơ tay lên, một bàn tay nhanh như chớp đánh vào trên mặt hán tử say rượu.
Ba!
Một cái tát vang dội, đánh nát cách nhìn của rất nhiều người đối với Diệp Ninh.
Có người vô thức há to miệng.
“Không hay rồi, tính tình của Ngụy Thông Phán không tốt!”
Hán tử say rượu chính là Ngụy Thông Phán.
Diệp Ninh đánh cũng không đau.
Mặc dù Diệp Ninh đã rất dùng sức, đánh vang ba ba.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, loại đả kích trình độ này, giống như là con muỗi đốt vậy.

Nhưng hắn lại rất phẫn nộ.
Bởi vì Diệp Ninh đánh chính là mặt của hắn.
Ở ngay trước mặt rất nhiều người, cứ như thế đánh một tát lên mặt hắn, điều này khiến hắn làm sao mà giữ được thể diện?
“Ngươi dám đánh ta?”
Vốn dĩ hắn đã ngang ngược, trong nháy mắt con ngươi trở nên đỏ bừng.
Ba!
Diệp Ninh đánh cả hai bên trái phải, đổi một bàn tay, lại là một cái tát đánh đến.
“Súc sinh!”
“Bản quan hận không thể đánh chết ngươi!”
“Thân là quan lại triều đình, thế mà đao trong tay lại hướng về phía bách tính, ngươi đáng chết!”
Lần này Diệp Ninh là thật sự tức giận.
Giống với lúc trước, hắn không có một chút tình cảm nào đối với Đại Chu mục nát.
Nhưng mà làm một con người, hắn có bản năng tình cảm của một con người.
Một quan viên triều đình, một tên tráng hán, thế mà lại vung đao chém về phía một lão nhân tóc mai điểm bạc, tay không tấc sắt.
Loại hành vi này, đã vượt qua ranh giới làm người cuối cùng.
“Ngươi đang tìm cái chết!”
Ngụy Thông Phán tức giận đến gương mặt đỏ bừng, hắn cầm đao trong tay, bởi vì quá dùng sức nên chấn động kẽo kẹt.
“Ngươi có tin là ta giết ngươi không!”
Diệp Ninh cười.
Còn có loại chuyện tốt này?
Ngược lại độ thiện cảm của hắn đối với Ngụy Thông Phán lại tăng cao.
Được, nếu như ngươi thật sự có can đảm chém chết ta, ta còn coi ngươi là hảo hán!
Hắn đưa đầu ra ngoài, tay chỉ vào ót.
“Đến đây, chặt đi! Chiếu thẳng chỗ này mà chém!”
Hệ thống không ngăn cản.

Điều này nói rõ phán định của hệ thống, cách làm này của Diệp Ninh là hợp tình hợp lý, cũng không vi phạm quy tắc.
Cái này khiến trong lòng Diệp Ninh vui như nở hoa.
Đến đi, chém chết ta đi!
Ta chính là thích mãng phu làm việc không quan tâm đến hậu quả như ngươi.
Nhưng mà Ngụy Thông Phán cũng không phải là mãng phu, mặc dù nhìn hắn rất mạnh mẽ cường tráng.
Nhưng một đao này của hắn cũng không có ý chém xuống.
Lúc đầu trong cơn thịnh nộ, hắn đã có chút kích động, kết quả Diệp Ninh thật sự đưa cổ đến, cứng rắn chống đối, khiến hắn không xuống đài được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu như ngươi không phải cấp trên của ta, hôm nay ta nhất định giết ngươi!”
Hắn tìm cho mình một lý do.
Bởi vì chức quan của ngươi lớn hơn ta, cho nên ta không dám giết ngươi.
Giết ngươi, ta cũng phải chết.
Diệp Ninh lại cười.
Hắn thuần thục nhanh gọn cởi quan phục xuống, áo trắng đứng ở bên trong tuyết, rồi lại cởi vứt mũ quan của mình xuống, sau đó lại lần nữa đưa đầu ra.
“Bây giờ ta không phải là quan nữa, chức quan này với ta mà nói như mây bay, ngươi không có cố kỵ gì nữa, đến đây, chém đi!”
Một loạt hành động này, thật sự quá ngoài dự liệu.
Dường như đám người Viện giám sát nhìn đến ngây ngốc.
Thái Hướng Cao càng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Duy chỉ có tiểu cô nương câm điếc, đứng ở bên cạnh nhìn giống như không có một chút cảm giác tồn tại nào, nhưng trên thực tế lại lúc nào cũng chuẩn bị tư thế xuất thủ.
Nếu như Ngụy Thông Phán thật sự có can đảm vung đao, người chết nhất định là hắn.
Nhưng Ngụy Thông Phán vẫn là không dám.
Da mặt của hắn đỏ lên, nóng lên, không biết là tức, hay là do bị đánh.
Hắn dám giết Diệp Ninh sao?
Đáp án là không.
Diệp Ninh là ai?
Cho dù hắn có không chú ý như thế nào, cũng không thể nào không biết được danh tiếng của Diệp Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.