“Cuộc đời có ai mà không chết, chỉ muốn giữ lại mốc son trong lịch sử.”
Đột nhiên câu thơ này tràn vào trong đầu tiểu cô nương câm điếc.
Trong chớp mắt, nàng cảm thấy một chút đau lòng.
Dạng người giống như Diệp Ninh, vì sao phải chết?
Cho dù người trong thiên hạ đều chết hết, hắn cũng không đáng chết!
Chưa bao giờ có một người đọc sách như thế này, tình nguyện đối đãi bình đẳng với người khác.
Cũng chưa từng có người, biết lúc nào nàng cũng có thể chết, nhưng mà vẫn làm chuyện như thiêu thân lao vào biển lửa.
“Diệp Ninh, ta nhất định không cho phép ngươi chết!”
Tiểu cô nương nhớ bình đựng đầy đường trắng được nàng trân trọng đặt ở trong ngăn tủ, trong lòng âm thầm thề.
Nếu như nói lúc trước nàng là bị bức bách làm nhiệm vụ của Mật Điệp Ti, không thể nào không bảo vệ an toàn của Diệp Ninh.
Vậy thì lúc này ý nghĩ của nàng đã thay đổi.
Dạng anh hùng chân chính không câu nệ tiểu tiết như thế này, thật sự không đáng chết!
Diệp Ninh không ngờ được mình thuận miệng nói một câu, vậy mà lại có thể khiến cho tiểu cô nương câm điếc sinh ra nhiều suy nghĩ như thế.
Hắn mặc quan phục, dự định đi Viện giám sát.
Nhưng mà tiểu cô nương câm điếc lại nắm chặt lấy quần áo hắn, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn.
“Chuyện gì vậy? Ngơi muốn đi cùng với ta?”
Diệp Ninh nhíu mày.
“Ta đi làm… Không, là đi làm việc, ngươi đi theo ta không thích hợp.”
Nhưng tiểu cô nương câm điếc chớp đôi mắt to ngập nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829142/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.