Chương trước
Chương sau
Người không biết còn tưởng rằng Diệp Ninh bắt nạt nàng vậy.
“Được rồi, ta phục rồi, ngươi đến đi.”
Khóe miệng Diệp Ninh giật giật một cái, giang hai cánh tay ra, bày ra một bộ tư thái nhận mệnh.
Tiểu cô nương câm điếc mặc quần áo cho hắn.
Dưới góc độ Diệp Ninh không quan sát được, nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Người này thật là thú vị.”
Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, có nam nhân không quen mỹ nữ hầu hạ.
“Ai, cái xã hội phong kiến đáng chết này, cũng sắp ăn mòn ta rồi.”
Diệp Ninh được hầu hạ mặc quần áo.
Hầu hạ rửa mặt.
Hầu hạ ăn cơm.
Dưới một loạt hành động, cả người tê dại.
Không phải ta lực ý chí kém, mà là viên đạn bọc đường của xã hội phong kiến này quá lợi hại.
Loại cảm giác này cũng coi như là không tệ.
Chính là còn có chút không quen.
“Ngươi ở nhà đợi, ta ra ngoài làm việc.”
Diệp Ninh sắp xếp tốt cho tiểu cô nương câm điếc.
Còn hắn đi ra ngoài.
Không cần phải nói, vẫn là đi Viện giám sát.
Từ xa nhìn lại, cửa lớn vẫn là đóng chặt.
“Đám người này là thật sự không đi làm sao?”
Diệp Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn lần này đã là “Ba lần đến nhà tranh” rồi, thế mà ngay cả cửa cũng không đi vào được, chuyện này ai chịu nổi.
Nhưng hôm nay lại có chút không giống mọi khi.
Cửa Viện giám sát, thế mà còn có một người quen đứng đó, hắn nhìn thấy Diệp Ninh đi đến, cũng là có chút bất ngờ, thế là đi lên phía trước đón tiếp, chắp tay nói.
“Bái kiến Diệp đại nhân.”
“Đây… Đây không phải Trạng Nguyên công sao?”
Diệp Ninh sững sờ.
Người đến chính là Thái Hướng Cao, người quen biết cũ.
“Cái danh Trạng Nguyên, không cần nhắc lại nữa, công danh có lớn hơn nữa, cũng không hơn được tài hoa, mà tài tình của Diệp đại nhân, là khiến cho tại hạ bội phục sát đất.”
Thái Hướng Cao cười khổ một tiếng.
Ngày trước hắn đúng là cảm thấy vinh quang đối với danh Trạng Nguyên, trong lòng cũng sinh ra ngạo khí.
Nhưng ngày đó đấu văn ở Xuân Phong Lâu, lại bị Diệp Ninh ngược cho thân tích đầy mình.
Từ đó về sau, tiêu tán hết ngạo khí, cả người đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt.
“Vậy thì ta sẽ gọi ngươi là Thái huynh đi.”
Diệp Ninh chắp tay, hỏi.
“Vì sao Thái huynh lại đến Viện giám sát?”
Nghe vậy, Thái Hướng Cao đau thương cười một tiếng, nói.
“Bệ hạ có chỉ, phong ta làm Thông Phán Viện giám sát, ta là tới để nhậm chức.”
Lúc nói lời này, quả thực là hai chữ tuyệt vọng viết rõ trên mặt của hắn.
Đúng vậy, thân là tân khoa Trạng Nguyên, đúng là thời điểm đáng ghi nhớ nhất cả đời này của hắn, nhưng mà hắn lại bị phân đến Viện giám sát nhậm chức.
Điều này sao hắn có thể chấp nhận được?

Viện giám sát, cũng sớm đã là nha môn hoang phế, nghe nói người trong Viện giám sát, đều là những kẻ giá áo túi cơm ăn không ngồi rồi.
Lại điều tân khoa Trạng Nguyên đến Viện giám sát, chênh lệch ở trong đó, quả thực là có thể khiến cho một người sụp đổ.
Thái Hướng Cao còn có thể nói chuyện bình thường, đã coi như là tâm thái của hắn tốt.
“Tại sao ngươi cũng bị phân đến đây, lẽ nào ngươi đắc tội với bệ hạ?”
Trong mắt Diệp Ninh đều là thương hại.
Thái huynh này, đúng là có chút thảm.
Hiện tại Diệp Ninh đã biết Viện giám sát này là cái thứ gì, có thể nói như này, phàm là người bình thường có một chút theo đổi ước mơ, đều tuyệt đối không thể nào đến loại địa phương khỉ gió này.
“Cho đến bây giờ, ta mới chỉ gặp qua bệ hạ hai lần, một lần là thi đình, một lần là Quỳnh Lâm yến, sao nói đến đắc tội được?”
Hai mắt Thái Hướng Cao thất thần, đau khổ che mặt.
“Diệp huynh, không gạt ngươi, lúc này ta vô cùng đau khổ, hận không thể từ quan về quê, làm tiên sinh dạy học.”
Đây là vô cùng thất vọng đối với quan trường.
Diệp Ninh đoán chừng, vốn dĩ Thái Hướng Cao không tuyệt vọng như thế, kết quả sau khi đích thân đến Viện giám sát, đã trực tiếp cả người bức bối.
“Quan trường thật sự là quá đen tối.”
Cả người Thái Hướng Cao đều tê dại.
Lúc đó cho là bản thân đã đi lên đến đỉnh cao cuộc đời, kết quả lại bị đày đến Viện giám sát này dưỡng lão, lên voi xuống chó, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
“Hôn quân mà, thấy hiền thần mà không dùng, đường đường Trạng Nguyên, cho dù không đi lục bộ nhậm chức, vậy thì ít nhất cũng phải là một thị độc học sĩ, sao có thể lãng phí nhân tài như thế?”
Diệp Ninh tức giận mắng.
Tên hôn quân này, đúng là nên mắng, chuyện mà con người làm, hắn đều không làm một chuyện nào.
Nhưng hắn không biết, sở dĩ Thái Hướng Cao được điều phối đến đây, nguyên nhân căn bản, chính là bởi vì hắn.
Cơ Minh Nguyệt lo lắng Diệp Ninh thật sự bị hao mòn ý chí ở Viện giám sát, thật sự bị phế, cho nên mới điều Thái Hướng Cao đến.
Hai người đều có tài hoa, đặt chung một chỗ, cũng coi là có chút tiếng nói chung.
Thái Hướng Cao không biết nội tình, nếu như biết, sẽ không phải là bộ dạng cảm động như bây giờ, mà sẽ là liều mạng với Diệp Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.