Viện giám sát nằm ở thành bắc, cách xa khu náo nhiệt, cách xa các nha môn khác, cũng không tương thông với nơi ở của quan lại quyền quý.
Nó giống như là độc lập chiếm hữu một vùng không gian.
Diệp Ninh đi đến đó, từ xa nhìn lại, Viện giám sát chiếm diện tích to lớn, có quy cách của vương phủ.
Từ đó có thể thấy được, Viện giám sát ở quá khứ huy hoàng cỡ nào.
Nhung bây giờ, lại chỉ còn lại đìu hiu vô tận.
Sau khi hắn đi đến đó, phát hiện cửa lớn đóng chặt, trước cổng đã lâu không có người quét dọn, chết đầy lá rụng.
Phía trên cửa lớn có ba chữ “Viện giám sát” do đích thân Thái Tổ đặt bút viết, nơi đó đã bám một lớp bụi dày, nhìn có vẻ u ám không có ánh sáng.
Hai con sư tử đá ở cổng là kỳ quái nhất, trong đó có một con ngay cả đầu cũng rơi xuống rồi, nhưng lại không có người nào nghĩ đến tu sửa.
“Đây chính là Viện giám sát sao?”
Nghe danh không bằng gặp mặt.
Cả người Diệp Ninh đều mơ hồ.
Lưu Cẩn nói Viện giám sát xuống dốc, bây giờ đã biến thành nha môn rác rưởi đến chó cũng không đi, Diệp Ninh cảm thấy có chút khoa trương.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết được Lưu Cẩn nói quá khách khí.
Cái chỗ chết tiệt này, thật sự có người đang làm việc?
Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, đi lne phía trước dùng ống tay áo lau cửa lớn, lộ ra một câu đối liễn cổ lão.
Lừa người như lừa trời, đừng nên dối gạt bản thân mình.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829135/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.