Chương trước
Chương sau
Viện giám sát nằm ở thành bắc, cách xa khu náo nhiệt, cách xa các nha môn khác, cũng không tương thông với nơi ở của quan lại quyền quý.
Nó giống như là độc lập chiếm hữu một vùng không gian.
Diệp Ninh đi đến đó, từ xa nhìn lại, Viện giám sát chiếm diện tích to lớn, có quy cách của vương phủ.
Từ đó có thể thấy được, Viện giám sát ở quá khứ huy hoàng cỡ nào.
Nhung bây giờ, lại chỉ còn lại đìu hiu vô tận.
Sau khi hắn đi đến đó, phát hiện cửa lớn đóng chặt, trước cổng đã lâu không có người quét dọn, chết đầy lá rụng.
Phía trên cửa lớn có ba chữ “Viện giám sát” do đích thân Thái Tổ đặt bút viết, nơi đó đã bám một lớp bụi dày, nhìn có vẻ u ám không có ánh sáng.
Hai con sư tử đá ở cổng là kỳ quái nhất, trong đó có một con ngay cả đầu cũng rơi xuống rồi, nhưng lại không có người nào nghĩ đến tu sửa.
“Đây chính là Viện giám sát sao?”
Nghe danh không bằng gặp mặt.
Cả người Diệp Ninh đều mơ hồ.
Lưu Cẩn nói Viện giám sát xuống dốc, bây giờ đã biến thành nha môn rác rưởi đến chó cũng không đi, Diệp Ninh cảm thấy có chút khoa trương.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết được Lưu Cẩn nói quá khách khí.
Cái chỗ chết tiệt này, thật sự có người đang làm việc?
Khóe miệng Diệp Ninh giật giật, đi lne phía trước dùng ống tay áo lau cửa lớn, lộ ra một câu đối liễn cổ lão.
Lừa người như lừa trời, đừng nên dối gạt bản thân mình.
Cô phụ nước tức là cô phục dân, sao có thể nhẫn nhịn.
Đây là ngự sách đích thân Thái Tổ viết.
Nội dung khiến người khác tỉnh ngộ.
Trong quá khứ, đám người Viện giám sát nhất định là rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ xem ra, lại là tràn ngập châm chọc.

“Đừng nhìn nữa, hôm nay bên trong không có ai.”
Một lão nhân qua đường nhìn thấy Diệp Ninh đang đi quanh quẩn, dừng lại nói.
“Người đi đâu rồi?”
Trong mắt lão nhân lộ vẻ khinh bỉ, nói.
“Còn có thể đi đâu? Kỹ viện? Tửu quán? Tóm lại không làm chính sự, ngươi muốn gặp bọn họ, phải có vận may, có trời mới biết lúc nào có thể có người trực.”
“Đa tạ lão bá.”
Diệp Ninh cám ơn lão nhân, rồi nhìn một chút Viện giám sát thật lâu.
Sau đó quay người rời đi.
Hắn không ngờ được, thế mà Viện giám sát lại xuống dốc đến mức độ đó.
Dù sao hắn cũng không phải người của thế giới này, dung nhập đối với Đại Chu cũng không cao, nhưng vẫn cảm thấy có một tia phẫn nộ.
Thế giới này còn có thể tốt nữa không?
Ngay cả Viện giám sát cũng quên đi vinh dự và chức trách của mình, vậy thì các nha môn khác còn có thể tốt được đến đâu?
Đại Chu không diệt vong thì còn có thiên lý sao?
Nhưng nghĩ lại, thật ra chuyện này đối với Diệp Ninh cũng không phải chuyện gì xấu.
Đại Chu càng mục nát, càng sa đọa, càng là dễ dàng tìm đường chết.
Hắn đã có một chút suy nghĩ.
Thời tiết thay đổi như lật sách, lúc ban ngày, còn có chút ánh năng, đến buổi tối đã cuồng phong gào thét, sau đó trời lại có tuyết rơi.
Đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong mùa đông.
Tuyết ở thế giới khác lạ này so với kiếp trước càng lớn hơn, rơi suốt cả đêm, không có một chút ý nào dừng lại.
Diệp Ninh ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, bên ngoài đã phủ lên một làn áo màu trắng, hà một hơi, khí nóng lập tức bị rét lạnh nuốt hết.
Chỉ có điều trên người hắn có chính khí cuồn cuộn, khiến hắn mặc dù mặc ít quần áo, nhưng cũng không cảm giác được chút nào rét lạnh.

Điều này khiến cho Diệp Ninh có chút tiếc nuối.
Ai, xem ra hắn là không thể nào chết rét.
Lại ít đi một phương thức chết.
Hoàng lão đầu đang quét tuyết ở trong sân, vất vả lắm mới dọn ra được một con đường.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Ninh đi về phía Viện giám sát.
Có điều lại vồ hụt.
Cửa lớn vẫn là đóng chặt.
“Đám chó chết này, không có ý định đi làm?”
Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Người ở thế giới này thật sự là quá tùy hứng, nói không đi làm chính là không đi làm rồi.
Thật sự nên ném bọn họ đến kiếp trước của hắn, để cho bọn họ cũng cảm nhận một chút cái gì gọi là làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, một tuần làm việc sáu ngày.
Diệp Ninh không có cách này khác, chỉ có thể rời đi.
Hắn làm cấp trên, liên tục hai ngày đến nha môn, thế mà ngay cả cửa lớn cũng không đi vào, không thể không nói quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Ninh thật sự đúng là không có cách nào.
Việc này hắn đi đâu nói?
Tất cả mọi người đều coi Viện giám sát là không khí, hắn nói ra, làm chủ cho hắn là chuyện không thể nào, xem như trò cười trào phúng một trận là nhất định không thoát được.
Diệp Ninh là một người có tính cách vạn sự không cầu người, trong đầu quyết tâm.
“Ta không tin các ngươi vĩnh viễn không mở cửa!”
Hắn tản bộ ở bên ngoài một vòng, sau đó trở về nhà.
Vừa mới đi vào, lại phát hiện ở trong nhà có thêm một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.