Chương trước
Chương sau
Cho dù chết rồi, vẫn còn có thể phát huy nhiệt lượng còn sót lại.
“Diệp huynh không cần lo lắng, bây giờ Vũ Hóa Môn đang bận rộn sinh thần của tổ sư, trong thời gian ngắn, sẽ không có xuất thủ gì.”
Trong mắt Liễu Tam Nguyên lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Diệp đại nhân này, quả nhiên danh bất hư truyền, nghe nói tiên môn sẽ đến giết hắn, không chỉ không có sợ, ngược lại mặt còn lộ ra vẻ mỉm cười.
Đây chính là đứng trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc trong truyền thuyết sao?
Hôm nay Liễu Tam Nguyên xem như đã biết cái gì mới thật sự là dũng sĩ chân chính.
“Như thế sao…”Diệp Ninh có chút thất vọng, nói vậy thì thời gian chết của ta sẽ lại bị trì hoãn?
Không được!
Ta không thể trông cậy vào người khác đến giết ta, bản thân mình phải cố gắng!
Diệp Ninh giữ vững tinh thần, hỏi.
“Liễu huynh, trong kinh thành, nhất định là ngọa hổ tàng long, có rất nhiều nhân vật lớn không được đắc tội đúng không?”
Liễu Tam Nguyên khẽ giật mình, không ngờ được Diệp Ninh sẽ hỏi như thế.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh nói.
“Đây là điều đương nhiên, kinh thành ngư long hỗn tạp, rất nguy hiểm, có điều…Diệp huynh nghe ngóng cái này làm gì?”
Phải chịu sự hạn chế của hệ thống, Diệp Ninh không thể nào nói thật, chỉ có thể tìm lý do, nói.
“Tại hạ chỉ là một tỉ quan nho nhỏ, giống như ếch ngồi đáy giếng, tầm mắt có hạn, không biết sâu cạn, Liễu huynh là con trai của tể tướng, kiến thức phi phàm, ngươi và ta khó khăn lắm mới quen biết, đương nhiên phải hỏi cho rõ.”
Liễu Tam Nguyên gật nhẹ đầu, nói.
“Nếu như Diệp huynh muốn hiểu rõ chuyện này, đương nhiên tại hạ biết gì nói đó, có điều, hay là chúng ta chuyển sang nơi khác rồi trò chuyện?”
Đương nhiên Diệp Ninh không có dị nghị gì, lập tức đồng ý.
Hai người đi ra cửa, đi về phía nội thành.

Cổ đại cũng được, hiện đại cũng thế, người giàu có và người nghèo luôn có khác biệt, cũng giống như nơi phồn hoa của kinh thành, phần lớn đều ở nội thành.
Là hai loại phong cảnh hoàn toàn khác so với ngoại ô.
Cùng nhau đi về phía trước, phồn hoa như gấm, đúng là có bầu không khí khác biệt.
Ở bên trong thịnh cảnh này, bỗng nhiên Liễu Tam Nguyên dừng chân, dẫn Diệp Ninh đến một chỗ.
“Xuân Phong Lâu?”
Diệp Ninh nhìn bảng hiệu một chút.
Lại nhìn quy công cúi đầu khom lưng ở cổng, sao còn có thể không rõ nơi này là đâu.
“Thanh lâu?”
Diệp Ninh nhíu mày.
Ta một lòng muốn tìm đường chết, không có hứng thú với nữ nhân, ngươi dẫn ta đến đây làm cái gì?
Không đúng, nói đúng ra, không phải không có hứng thú đối với nữ nhân, mà là không có hứng thú gì đối với mấy nữ nhân bình thường này.
Dù sao chỉ cần chết, lập tức trở thành Thiên Đế, đến lúc đó trên trời dưới đất, có dạng nữ nhân nào mà hắn không có?
Còn không phải tùy ý chọn, tùy tiện tuyển sao.
“Sợ rằng Diệp huynh là lần đầu đến Xuân Phong Lâu đi?” Liễu Tam Nguyên vội vàng giải thích: “Nơi này cũng không phải thanh lâu bình thường, mà là nơi văn nhã cao cấp nhất trong kinh thành, cô nương ở trong này, mỗi một người đều là nữ nhân, đặc biệt là tám người hoa khôi, càng là tài nghệ song tuyệt.”
“Không phải là nam tử tài mạo đều tốt, thì không thể nào lọt được vào trong mắt các nàng.”
“Người có thể vào Xuân Phong Lâu, không có người nào không phải lai lịch phi phàm.”
Diệp Ninh ồ một tiếng, nói.
“Hiểu rồi, là một thanh lâu cao cấp.”
Liễu Tam Nguyên cười khổ.
Diệp Ninh này đúng thật là không hiểu phong tình, rõ ràng là một địa điểm thượng lưu, làm sao lại cứ nhất định phải bám vào thanh lâu chứ.

Có điều hắn cũng đúng là không có cách nào phản bác, có cao cấp thế nào, nơi này cũng đúng là nơi làm kinh doanh cái kia.
Về phần loại kinh doanh kia là gì, nam nhân đều hiểu.
“Bên trong Xuân Phong Lâu này, có một nhân vật, là tuyệt đối không được đắc tội.”
Liễu Tam Nguyên nói.
“Đến cũng đến rồi, vào xem đi.”
Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên, đúng không, đây mới là thứ ta muốn nghe.
Hắn mở rộng bước chân, đi về phía trước.
Làm người hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Vừa mới đi vào, quả nhiên như Liễu Tam Nguyên nói, không phải nơi tầm thường.
Rường cột chạm trổ, cầu nhỏ nước chảy, mỗi một cảnh trí, đều lộ ra cỗ ý trang nhã.
Người xây dựng Xuân Phong Lâu này, nhất định là một đại sư lợi hại, cùng nhau đi vào, không một chỗ nào không đẹp.
Nam tử lui tới, khí độ bất phàm, cả người xa xỉ.
Trên trán nữ tử có ý mị hoặc, nhưng lại không hoàn toàn bại lộ.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, đúng thật là rất khó biết Xuân Phong Lâu này là nơi làm cái gì.
“Liễu đại nhân, ngài đến rồi?”
Lập tức có gã sai vặt quen biết đi lên nghênh đón.
“Đi, chọn một ngã gian, những món ăn nổi tiếng đều bê lên một phần, hôm nay ta muốn cùng với Diệp huynh không say không nghỉ!”
Liễu Tam Nguyên thuận miệng dặn dò.
Hai người ngồi xuống trong nhã gian.
Diệp Ninh đang muốn hỏi nhân vật không đắc tội nổi kia là ai, bên ngoài đã truyền đến một trận ồn ào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.