…
Tiếng đọc sách vang vọng kia, phảng phất như truyền đến từ thượng cổ, xuyên qua dòng sông thời gian, xuyên qua tro bụi rách nát, lưu lạc vào thời đại này, phát ra hào quang sáng chói.
Nhóm văn nhân sao có thể không rơi lệ?
Nhất thời, nước mắt chảy giàn dụa, phảng phất như trở lại mấy vạn năm trước, khi đó bọn họ cũng có khí phách thư sinh, chỉ điểm giang sơn!
Nhưng dị tượng ở trong bầu trời này cũng không bởi vì nước mắt của bọn họ mà dừng, bên trong cột sáng thần thánh kia, là từng pho tượng uy nghiêm.
Hoặc là lão giả, hoặc là trung niên.
Bọn họ tay cầm thước, sách, bút lông…
“Hình chiếu thánh hiền!”
Nhìn thấy một màn này, nhóm văn nhân thật sự điên rồi.
Nhất thời, trong toàn thành, không biết có bao nhiêu người quỳ gối!
Đât là thánh hiền thượng cổ!
Thế mà bọn họ lại xuất hiện hình chiếu!
Lẽ nào thời đại thuộc về người đọc sách lại đến rồi?
Nếu như đây chỉ là mơ, vậy thì mong được vĩnh viễn ở lại trong mơ!
Hình chiếu thánh hiền xuất hiện, khiến cho trong đất trời tản mát ra một mùi hương bút mực thanh thuần thấm vào trong ruột gan.
Vô số văn khí của người đọc sách tuôn ra, nhao nhao đột phá khống chế, đây là tiến bộ lớn!
“Đầu tiên là kinh điển vang lên, tiếp đó là hình chiếu thành hiền xuất hiện, hai tầng dị tượng lớn, lẽ nào có đại nho xuất hiện?”
Có lão nho sinh râu tóc bạc trắng, trong mắt hắn hiện ra ánh sáng kích động.
Đinh đinh thùng thùng!
Mà vào lúc này, dị tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829093/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.