Quyết định này vô cùng lớn mật. Thậm chí có thể nói là hấp tấp. Bởi vì nàng thân là Đế Vương, đương nhiên phải cân nhắc lợi ích quốc gia, tình cảm cá nhân lẽ ra không nên được phóng lớn. Nhưng mà Cơ Minh Nguyệt lại nhất định cứ quyết định như thế. Cảm tình của nàng, đã thắng lý tính. Trong suy nghĩ của nàng, nếu như nàng đến cả người trung nghĩa như Diệp khanh cũng không bảo vệ được, vậy thì hoàng vị này ngồi còn có ý nghĩa gì nữa? “Đúng là thơ hay.” Tào Mãnh thấp giọng nhắc lại hai câu, kính nể nhìn Diệp Ninh. Hắn cầm trường kiếm ở trong tay, cất trở lại vào vỏ kiếm, rồi trở về vị trí của mình, nhắm hai mắt lại. Chuyện ngày hôm nay, hắn không có ý định tham dự nữa. Tiên môn cùng nhau chia cắt Đại Chu, đây là thế cục chung. Nhưng cũng không đại biểu nội bộ tiên môn, không có tranh đấu. Trên thực tế giữa sáu vương,cũng có rất nhiều hiềm khích với nhau, biên giới cũng có nhiều xung đột. Vũ Hóa Môn muốn nâng đỡ nước thứ bảy vào cuộc, lúc đầu không liên quan lớn đến bọn hắn, bởi vì phía sau sáu nước của bọn họ, đều có tiên môn làm chỗ dực của riêng mình. Vì thế giúp đỡ Vũ Hóa Môn, cũng chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục mà thôi. Mà bây giờ, chuyện hắn nên làm cũng đã làm rồi, nên nói cũng đã nói rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến hắn. Đó là chuyện của Vũ Hóa Môn, nên để cho Vũ Hóa Môn tự mình giải quyết. “Kiếm của Tào mỗ, thật sự không đành lòng giết nghĩa sĩ!” Ánh mắt nhắm chặt, nhưng trong lòng phức tạp. Hôm nay quen biết được anh hùng chân chính, thoải mái! Ở trong sáu nước, Ngụy quốc có quốc lực mạnh nhất, địa vị của Ngụy Vương cũng cao nhất. Các vương khác thấy hắn lui ra, cũng đều mượn sườn núi xuống dốc, không cần phải nhiều lời nữa. Dù sao bọn họ cũng từng cố gắng, xem như cũng đã có câu giải thích với Vũ Hóa Môn, chuyện này có thành hay không cũng không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ đúng không?
Huống chi ở sâu trong lòng của bọn họ, cũng chưa hẳn tình nguyện nhìn thấy nước thứ bảy xuất hiện. Nhiều thêm một nước, cũng chính là có thêm một đối thủ cạnh tranh. Văn võ bá quan trầm mặc. Sáu vương ngậm miệng không nói lời nào. Diệp Ninh trực tiếp mơ hồ. “Chuyện gì vậy?”. Hắn nháy mắt. Trong lòng không hiểu. Không phải chứ, những người làm đại quan như các ngươi, đều óc đều có bệnh đúng không? Ta đã cố hết sức chèn ép các ngươi, biểu hiện phách lối như thế, thế mà ngươi không cầm kiếm chém ta? Thế này mà ngươi cũng có thể nhịn!? Rốt cuộc là ta có vấn đề, hay là các ngươi có vấn đề? Cả người Diệp Ninh mơ hồ, không có như thế này mà, cả sảnh đường này, không có người nào có thể giết hắn đúng không? Không đúng! Còn có một người! Hắn nghĩ đến Hạ Nguyên Nhất. Cũng đúng, văn võ bá quan vốn dĩ chính là một đám côn trùng cúi đầu, không làm được gì. Mặc dù sáu vương ngông cuồng, nhưng ngoài mặt sáu nước vẫn là phục tùng Đại Chu, đương nhiên nếu trực tiếp xé rách mặt với nhau trong lòng vẫn là có điều cố ý. Nhưng mà Vũ Hóa Môn Chân Nhân này không có cố kỵ gì! Tiên môn là nhóm kiêu ngạo nhất, cũng là cao ngạo nhất ở thế giới này. Người khác có thể chịu được, nhưng tiên môn nhất định không thể nào nhịn! “Xem ra muốn giết ta, vẫn phải là tiên môn xuất thủ!” Trong lòng Diệp Ninh cảm thán. Đúng như hắn suy nghĩ, tiên môn đúng là không thể nhịn.
Lúc này Hạ Nguyên Nhất, đã vô cùng phẫn nộ. Sáu vương trầm mặc, truyền đến cho hắn một tín hiệu bất an. “Sáu người này, cũng không muốn nhìn thấy Vũ Hóa Môn vào cuộc!” Hắn nghĩ càng nhiều, càng xa hơn. Sau vương nghĩ như thế cũng là chuyện bình thường, có lẽ tiên môn ở phía sau bọn họ cũng nghĩ như thế! Dù sao thêm một thế lực, thì phải chia nhiều thêm một miếng bánh! “Đừng hòng ngăn cản được kế hoạch của bản môn!” Hạ Nguyên Nhất giận dữ. Con ngươi băng lãnh, gắt gao đến gần Diệp Ninh. Lúc đầu kế hoạch thuận lợi, cũng chỉ bởi vì sâu kiến trước mắt này, mới gây ra rủi ro! Chỉ là sâu kiến, cũng muốn ngăn cản ta sao? Hạ Nguyên Nhất trực tiếp động sát ý, việc hắn làm chỉ là một chuyện đơn giản, nếu như làm hỏng, vậy thì sau này hắn làm sao có thể ngẩng đầu ở trong tông môn? “Sâu kiến, bây giờ giao ngọc tỷ ra, bần đạo có thể để cho ngươi được toàn thây, nếu không thì người sẽ hồn phi phách tán!” Phất trần trong tay hắn lắc một cái. Từng chữ như kiếm, vô cùng sắc bén, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lạnh cả người. Có người nhát gan, thậm chí răng còn đập vào nhau, hai chân run rẩy. “Tiêu rồi!” Thái giám Lưu Cẩn tuyệt vọng. Diệp đại nhân không nên như thế mà, ngươi sao có thể chống đỡ được tiên môn! “Chân Nhân, đừng làm tổn thương hắn!” Cơ Minh Nguyệt căng thẳng, bất ngờ đứng dậy, ý đồ ngăn cản. Nhưng mà lời nói của bọn họ, Hạ Nguyên Nhất lại coi như chưa từng nghe thấy. Hắn đứng ở chỗ cao, quan sát Diệp Ninh, tên người phàm này không hiểu bất kỳ tu hành gì, ở trong mắt hắn chẳng là cái gì cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]