Quyết định này vô cùng lớn mật.
Thậm chí có thể nói là hấp tấp.
Bởi vì nàng thân là Đế Vương, đương nhiên phải cân nhắc lợi ích quốc gia, tình cảm cá nhân lẽ ra không nên được phóng lớn.
Nhưng mà Cơ Minh Nguyệt lại nhất định cứ quyết định như thế.
Cảm tình của nàng, đã thắng lý tính.
Trong suy nghĩ của nàng, nếu như nàng đến cả người trung nghĩa như Diệp khanh cũng không bảo vệ được, vậy thì hoàng vị này ngồi còn có ý nghĩa gì nữa?
“Đúng là thơ hay.”
Tào Mãnh thấp giọng nhắc lại hai câu, kính nể nhìn Diệp Ninh.
Hắn cầm trường kiếm ở trong tay, cất trở lại vào vỏ kiếm, rồi trở về vị trí của mình, nhắm hai mắt lại.
Chuyện ngày hôm nay, hắn không có ý định tham dự nữa.
Tiên môn cùng nhau chia cắt Đại Chu, đây là thế cục chung.
Nhưng cũng không đại biểu nội bộ tiên môn, không có tranh đấu.
Trên thực tế giữa sáu vương,cũng có rất nhiều hiềm khích với nhau, biên giới cũng có nhiều xung đột.
Vũ Hóa Môn muốn nâng đỡ nước thứ bảy vào cuộc, lúc đầu không liên quan lớn đến bọn hắn, bởi vì phía sau sáu nước của bọn họ, đều có tiên môn làm chỗ dực của riêng mình.
Vì thế giúp đỡ Vũ Hóa Môn, cũng chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục mà thôi.
Mà bây giờ, chuyện hắn nên làm cũng đã làm rồi, nên nói cũng đã nói rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến hắn.
Đó là chuyện của Vũ Hóa Môn, nên để cho Vũ Hóa Môn tự mình giải quyết.
“Kiếm của Tào mỗ, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250725/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.