“Trên đời thế mà lại có đại nhân vật không sợ gì như thế, ngươi mà chết, chính là tổn thất của thiên hạ.”
“Cho nên vì sao lại phải chôn cùng Đại Chu chứ? Nếu như đại nhân tình nguyện, không bằng làm quan cho Ngụy quốc ta, bản vương nhất định sẽ quét dọn đường đến, dùng đối đãi cao nhất!”
Lòng yêu tài trong lòng Tào Mãnh lớn mạnh như từng có.
Rất rõ ràng, trong đầu đã nảy ra ý nghĩa khác.
Câu nói của hắn thành khấn, thậm chí chắp tay cúi đầu với Diệp Ninh!
Một màn này, khiến đám người chấn động.
Năm vị vương còn lại, tâm tư dị biệt, nhưng cũng đều có thể hiểu được Tào Mãnh.
Nếu như Diệp Ninh thật sự là anh hùng như thế, thân là nhân chủ, có ai lại không muốn có được chứ?
Nhưng Cơ Minh Nguyệt ngồi trên long ỷ lại không có loại tâm tình này.
Nàng tức giận nghiến chặt hàm răng, vô cùng tức giận.
“Ngươi dám cướp người của trẫm!”
Thậm chí phẫn nộ của nàng còn vượt qua chuyện bức vua thoái vị trước đó!
Tào Mãnh thật sự quá càn rỡ, còn ở trước mặt của nàng, dám nói Đại Chu đã là nước sông ngày một cạn dần, sớm muộn cũng sẽ có ngày diệt vong.
Mặc dù đây là sự thật.
Nhưng ngươi công nhiên nói ra như thế, quả thực là ngông cuồng đến cực hạn!
Dù sao có những chuyện mặc dù trong lòng người người đều nắm chắc, nhưng mà lại không nói ra trước mặt mọi người.
Lẽ nào Tào Mãnh không biết hậu quả sao?
Hắn biết!
Nhưng hắn vẫn nói như thế.
Đây là cái gì?
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/250724/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.