Tối hôm đó Văn Thiện đang chuẩn bị về, nhưng vừa bước ra khỏi cửa sau của nhà hàng Phụng Phi thì gặp ngay Tiểu Yến.
Hình như cô đã đứng ở đó chờ anh rất lâu rồi thì phải? Gương mặt của cô giờ rất xanh xao, ánh mắt thì thất thần.
"Tiểu Yến, sao em lại ở đây?" - Văn Thiện hoảng hốt chạy đến, cởi áo lạnh của mình ra khoác cho Tiểu Yến. Ở đây gió vô cùng lớn mà cô mặc đồ mỏng mang như thế này, thật khiến cho anh lo lắng.
"Tại sao?" - Tiểu Yến khẽ hỏi, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Văn Thiện đang xoa xoa hai bàn tay lạnh như băng của Tiểu Yến, lúc này bất chợt khựng lại.
"Rốt cuộc tại sao vậy? Anh trả lời em đi." - Tiểu Yến lớn tiếng hỏi, rồi dùng hết sức lực của mình đẩy Văn Thiện ra xa.
Chiếc áo khoác nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Vì quá bất ngờ, Văn Thiện theo sức đẩy của Tiểu Yến ngã mạnh vào bức tường.
"Lúc nãy anh biết em muốn gì mà, đúng không?" - Tiểu Yến thật chẳng tin một người luôn thấu hiểu cô như anh mà lại không biết.
Đối diện với ánh mắt tức giận lẫn tuyệt vọng của Tiểu Yến, Văn Thiện chỉ biết im lặng.
"Anh nghĩ làm vậy là đang bảo vệ em sao?" - Tiểu Yến nghiêng đầu nhìn Văn Thiện, cười cười. Miệng cười, nhưng hai hàng nước mắt lại bất giác tuôn rơi.
Tuy nói gió vô cùng lớn, nhưng với Văn Thiện chẳng lạnh bằng nụ cười của Tiểu Yến lúc này. Anh thật sự chưa từng nhìn thấy cô cười một cách đau đớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-chay-thoat/1325631/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.