Đang trên đường đến Nhạc Viện, Tiểu Yến hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài. Bầu trời hôm nay cũng khá tốt, nắng ấm gió mát. Sài Gòn hiếm khi có bầu không khí trong lành như vậy lắm.
Trên môi Tiểu Yến bất chợt nở một nụ cười, nó tuyệt đẹp đến mức khiến người ta phải động lòng. Từ đáy mắt tới nụ cười của Tiểu Yến bây giờ, người ta đều cảm nhận được cô đang rất hạnh phúc.
Tiểu Yến đang nhớ lại hôm mình bị thương, được Văn Thiện chăm sóc.
***
Hôm đó, vì không muốn gia đình biết mình bị thương nên Tiểu Yến phải ở lại phòng trọ của Văn Thiện. Đêm ấy cô ngủ trên giường, còn anh thì nằm dưới sàn nhà.
Nửa đêm Văn Thiện bỗng nhiên nghe tiếng của Tiểu Yến, anh liền bật dậy thì nhìn thấy cô đang run rẩy. Và luôn miệng nói gì đó, trông cô rất sợ hãi.
"Đừng... đừng mà..." - Tiểu Yến vừa lắc đầu vừa nói, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt lại.
Hình như cô đang thấy giấc mộng?
"Tiểu Yến, em bị sao thế?" - Văn Thiện vừa lay người Tiểu Yến vừa hỏi.
Tiểu Yến giật mình dậy, vừa nhìn thấy Văn Thiện thì cô liền ôm chằm lấy anh.
"Anh Văn Thiện..." - Giọng nói của Tiểu Yến vừa nghẹn ngào vừa sợ hãi.
Văn Thiện ngây người vài giây, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang trong lòng mình.
"Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi..." - Văn Thiện vừa vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Yến vừa thì thầm bên tai cô, giọng nói của anh nghe thật dịu dàng.
"Em thấy có một con dao sắt bén cứ tiến thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-em-chay-thoat/1325614/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.