Người đàn ông này luôn biết cách làm cô rung động, từ lời nói đến cử chỉ đều chứa đựng sự ân cần hết mức, khiến bất cứ người con gái nào cũng dễ dàng sa đọa vào bẫy tình của anh.
Tư Truy cảm thấy may mắn khi mình là đối tượng của Bùi Nghiêu. Từ nhỏ, cô đã không đánh giá cao mình cho nên khi lớn, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể lọt vào mắt xanh của vị Chủ tịch sở hữu một sản nghiệp đồ cổ to lớn như vậy.
Chỉ có thể cảm ơn ông trời, cho đến hiện tại, cô không hề hối hận khi chấp nhận lời thỉnh cầu của anh. Yêu anh... đây là một con đường hạnh phúc và đúng đắn.
Ban đầu Tư Truy còn có chút ngại, song khi đã trò chuyện được vài câu, tìm được tiếng nói chung, cô bắt đầu cởi mở nhiều hơn.
Mọi người hỏi gì thì cô trả lời nấy, có khi còn vô tư hồn nhiên mà trao đổi qua lại. Bùi Nghiêu hoàn toàn nhận rõ sự thay đổi của cô, anh mỉm miệng cười an tâm...
Bùi Phưởng cũng rất biết cách tạo không khí, cô nàng vừa nói vừa chòng ghẹo Tư Truy. Căn nhà rộng hiếm khi ngập tràn tiếng cười như hôm nay, Lâm Tịch lập tức giữ cô lại ăn cơm.
"Tiểu Truy, chắc mai ngày kia con lại phải đi thi tiếp có đúng không? Vậy giờ ở lại ăn cơm với gia đình nhé? Dì sẽ đích thân vào bếp!"
Bà có vẻ rất hăng hái, chưa gì đã xông xáo đứng dậy tiến về phía Bùi Phưởng. Cô nàng vì còn giận dỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-bat-nat/3049476/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.