"Bệnh nhân mất máu cần truyền máu, xin hỏi ở đây ai là người nhà bệnh nhân?!"
Y tá bất chợt xô cửa đi ra, hai tay cô ta dính máu, đôi mắt sáng màu dáo dác tìm kiếm xung quanh.
Tư Truy hốt hoảng đứng lên, nhanh chóng chạy lại, không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Tôi là người nhà bệnh nhân, nếu cần thì hãy lấy máu của tôi!"
"Hiện kho máu của chúng tôi đang dùng cho một bệnh nhân khác nguy kịch hơn, tạm thời không đủ để cấp cứu cho bà đây. Giờ cô đi theo tôi làm xét nghiệm xem nhóm máu có tương thích không, mau lên!"
Y tá nói rồi đi mất hút, bước chân cho thấy cô ta rất vội.
"Nghiêu, em sẽ không sao..."
Tư Truy không có thời gian cân nhắc, chỉ kịp nhắn nhủ một câu với anh liền đuổi theo cô ta. Bùi Nghiêu nhìn bóng lưng với bước chân gấp gáp của cô, cuối cùng quyết định theo sau.
Kết quả xét nghiệm cho thấy Tư Truy cùng nhóm máu với bà Trịnh, hoàn toàn có khả năng thực hiện truyền máu. Trước khi được đưa vào phòng bệnh, Bùi Nghiêu nắm tay cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Thả lỏng, anh sẽ đợi em!"
Ánh mắt tin cậy đầy mãnh liệt của anh khiến Tư Truy bớt căng thẳng hơn, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất ý niệm đó chính là cứu bà Trịnh.
Khi mũi kim nhọn hoắt đâm sâu vào da thịt, Tư Truy dường như không cảm thấy đau. Cô nghiêng đầu nhìn hình bóng lờ mờ của bà trên bàn phẫu thuật, lát sau chậm rãi khép mắt lại. Từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-bat-nat/3049437/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.