Đã từng có một thời, mấy chục năm, Tư Truy trải qua như vậy. Khi ấy, cô chỉ là một đứa trẻ ngờ nghệch, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng đã chiêm nghiệm biết bao bôn ba đời người. Tuy cô yếu đuối nhưng đến một thời khắc nào đó, sự yếu đuối ấy sẽ bị lu mờ, bị lấn át bởi sự quật cường, mạnh mẽ, có đôi khi bướng bỉnh đến không ngờ.
Sau khi Lâm Tịch ra về, bà Trịnh nằm trên giường cứ khóc mãi, nước mắt rơi lã chã. Bây giờ bà mới nhận thức được một cách rõ ràng, thì ra... bà đã vô tâm, độc ác đến vậy. Làm sao bà có thể nói với con gái mình những lời tổn thương như thế?
Bà Trịnh đấm vào ngực mình, nội tâm đau đớn, quặn run lên. Bả vai bà rung lên bần bật, hiện tại bà đang vô cùng ân hận. Lại nghĩ rốt cuộc sao bản thân mù quáng chỉ vì Trịnh Nhất mà đi vào con đường này... Tất cả đã quá muộn, tất cả đều là lỗi của bà ta...
"Tư Truy... mẹ xin lỗi. Là mẹ có lỗi với con..."
Bà vừa khóc vừa cố ngồi dậy, lê thân thể nặng trịch xuống giường. Vết thương vừa khâu còn chưa kịp lành bị một lực mạnh tác động, hình như nứt toác ra, chuẩn bị tứa máu.
Đau đớn khiến bà Trịnh phút chốc tái mặt, tuy nhiên vẫn gặng sức bám vào bàn muốn bước đi. Bà phải đi tìm Tư Truy, không biết khi truyền máu xong cô có ổn không, trông cô gầy yếu như vậy. Bà càng nghĩ càng thấy lòng như kim châm. Bấy giờ, dòng máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-bat-nat/3049435/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.