Khoảng thời gian sau đó, rất dài, Thư Vân Môn học quân sự, sống trong môi trường hoàn toàn khép kín, ngoại trừ tiếp xúc cùng Phạm Chung Vũ cùng đám người không đáng nhắc đến thì không gặp lại lần nào người có tên Tử Từ kia nữa.
Phạm Chung Vũ nằm trên giường tầng, ngó đầu nhìn xuống vị huynh đệ đang thất thần nhìn vào màn hình máy tính:
“Chết không biết bao mạng rồi, tụt xuống bạch kim mà vẫn chơi được sao?”
“Chơi game trộm, xuống bạch kim cũng không có gì lạ!”
“Mang máy tính hiên ngang xuất hiện, ngoại trừ anh còn ai nữa?”
Nói rồi Phạm Chung Vũ leo xuống đất, tự rót cho mình cốc nước:
“Không phải anh đang suy nghĩ chuyện gì đó chứ?”
Rồi hắn như nhớ ra điều gì, ly nước trong tay không dám uống mà run lên cầm cập:
“Không phải sau chuyện làm ‘Sư Thầy’ trong hẻm…anh cảm thấy quá phấn khích đến mức thực sự…”
Phạm Chung Vũ không dám nói tiếp. Bởi chính cậu chàng cũng sợ. Sợ nếu như anh Vân thực sự quy y cửa Phật, không biết chuwngf cậu chàng cũng bị túm đầu nhấc đi.
Lòng quyết tâm đã hạ, cậu chàng giật lấy máy tính trong tay anh Vân, lại thấy anh Vân cũng không giống ngày trước sẽ nổi giận, trong lòng lộp bộp từng tiếng…
THÔI…TOANG…RỒI…
Đăng nhập vào Facebook, vào cuộc trò chuyện, tìm đến cái tên Lệ Linh, nhấn khung chat, gõ dòng chữ:
[Anh Vân điên rồi! Bé cưng có thể ship Trịnh Thu Phương tới ngay đây được không?]
Cón tin nhắn được soạn…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751522/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.