Thư Vân Môn mơ màng mở mắt. Giấc mơ trôi qua chân thực khiến đầu hắn lại đau như búa bổ.
“Làm thế nào bây giờ còn nghĩ đến chuyện đó?”
Vốn muốn đứng dậy giải tỏa chiếc cổ đắng ngắt cùng dạ dày không ngừng thiêu đốt vì chất cồn dư lại đêm qua, lại cảm thấy cánh tay có chút nặng nề.
Thư Vân Môn xoay người, nhìn về cánh tay phải thực sự vừa nặng vừa tê đến mất cảm giác.
Nơi đó, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ngủ, Tử Từ ôm lấy cánh tay đó, yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tiếng thở nhè nhẹ, mái tóc rối tung, đôi môi thi thoảng lại mím chặt, lại hờ hững mở ra như muốn người đối diện chiếm lấy. Nơi đó, hắn đã từng chạm qua, đã từng chiếm là của riêng, bí mật không cho ai biết, nhưng bây giờ, lại chỉ biết mím chặt môi.
Thư Vân Môn nhắm mắt, siết chặt hai bàn tay cố tìm lại cảm giác, khóe môi run run khẽ bật cười:
“Từ Từ! Lúc đó, khi anh biết em là bạn của Lệ Linh, anh đã rất vui, đã muốn lao ra ngoài ngay lập tức để gặp em.”
“Khi đó anh chỉ nghĩ…một cô gái như em sao lại có cái gan xông vào đám côn đồ như vậy? Là ai nói cho em biết xông vào đó cứu người có thể bảo vệ được bản thân? Là ai nói em cần phải sống chính nghĩa?”
“Sau đó, anh gặp được em…chúng ta không giống gặp lại được nhau, đúng nhỉ! Anh nhớ, khi đó, Lệ Linh rất thích em, luôn miệng khen em xinh đẹp thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751520/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.