Thời gian giống như thoi đưa, mỗi sợi tơ liền dệt lên bức tranh muôn màu muôn vẻ. Mỗi bức tranh lại ứng với mỗi tâm trạng khác nhau, mỗi con người khác nhau, mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Cuộc sống của Tử Từ dần dần ổn định bên cạnh Thư Vân Môn. Cô đã hủy hợp đồng cùng Công ty Ninh Khúc nhưng vẫn chìm đắm vào thế giới tiểu thuyết cả bản thân.
Mỗi trang truyện, mỗi dòng chữ đều là tâm huyết không cần số lượng, chỉ cần tinh túy hội tụ dều cảm nhận được cảm xúc cho riêng mình.
Khi thoát ra từng trang tiểu thuyết, lại tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống không khác gì thơ mộng.
Thư Vân Môn tan làm sẽ về nhà, ăn cơm cùng cô. Cuối tuần hai người cùng nhau đi mua sắm, đi xem phim hoặc chỉ đi dạo loanh quanh. Nhưng đối với cô, cuộc sống như vậy chính là điều mong muốn, đến cả bản năng ẩn sâu trong con người cũng không còn xuất hiện những cảm giác đau nhức như muốn thoát khỏi.
Reng…reng…reng…
Tử Từ nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Lệ Linh, cũng chỉ có Lệ Linh sẽ là người gọi điện sau thời gian Thư Vân Môn tan làm:
“Linh! Hôm nay cậu lại đến ăn cơm tối cùng bọn này sao?”
Đầu dây bên kia truyền ra tiếng cười, thập phần sảng khoái:
[Ha… Không biết chúng ta có thần giao cách cảm đấy!]
“Thật hả?”
[Đúng mà? Hôm nay cậu nấu cơm dư hai bọn này nhá! Năn nỉ đấy! Tớ trực cả ngày trong bệnh viện, cả người đau nhức không nhấc nổi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-dam-quay-dau/2751508/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.