Đã không gặp nhau mấy ngày liền, hai người vừa đụng vào đã quấn lấy chặt nhau. Hai người không phải là kiểu quan hệ người yêu thắm thiết. Bởi vì bận công việc riêng nên có lúc mỗi người một nơi, có những khi gần hai mươi ngày không gặp được nhau. Có thể là hai người quá hiểu rõ về nhau, cũng thấy việc "không can thiệp" này không có gì là không ổn. Thay vào đó, hai người đều nghĩ rằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp và đôi khi những khác biệt nhỏ có thể tạo ra niềm đam mê tuyệt vời hơn so với những cặp đôi mới cưới. Cũng giống như lần này. Lục Bách Trình cuốn lấy lưỡi Khương Phi, bàn tay dưới nước xoa nắn không ngừng, ngón tay đẩy âm hộ của cô ra rồi chọc vào hoa huy*t mềm mại, nước từ nơi đó chảy ra dính vào đầu ngón tay anh. Anh đẩy qua đẩy lại mấy lần rồi rút tay ra, hôn từ môi xuống, há miệng cắn vào bờ vai tròn trịa của cô. Trên vai bỗng đau nhói, Khương Phi liếm môi, ngửa đầu thét lên, một tay cô bám chặt lấy cơ thể của người đàn ông, dương v*t to dài đang chặn giữa hai chân cô, anh cố gắng để nó tiến vào bên trong, Khương Phi vẫn không quên nói nhỏ: "Mang áo mưa..." Lục Bách Trình phân tâm, đưa tay sờ cái giá bên cạnh, nhưng lại không tìm được thứ mình cần. "Không còn." Nhưng trong phòng ngủ vẫn còn. Anh hít một hơi thật sâu, bế Khương Phi lên, tiện tay kéo khăn tắm phủ lên cả hai người. Đột nhiên cổ bị đau, anh bóp mạnh mông của Khương Phi một cái: "Yên nào!" Khương Phi liếm liếm vết răng cô cắn trên cổ hắn, nói: "Anh đánh em?" Đầu lưỡi mềm mại trơn trượt, Lục Bách Trình nhíu mày một lúc cũng không nói gì. Anh lên giường tìm "áo mưa" nhanh chóng đeo rồi tiến vào "lối nhỏ". "A..." Khương Phi bị va chạm mạnh đến duỗi thẳng cả người. Cô dang chân để nhanh chóng thích ứng với dị vật trong cơ thể, ăn quen biết mùi, miệng nhỏ càng ngày càng gấp gáp, mũi và cằm cô đều ửng đỏ, như là cô vừa mới khóc. Lục Bách Trình cẩn thận quan sát phản ứng của cô, trong lòng hơi động, cúi người xuống, vừa liếm ngực vừa ở trong huyệt nhỏ của cô. Đừng nghĩ cô là kiểu gầy không có thịt, nhưng sau khi cởi quần áo ra, thân hình mảnh mai thon thả, chỗ cần thịt là có rất nhiều thịt. Bộ ngực mềm mại trên tay lắc lư dập dìu, thật khiến người ta phải hoa mắt. “Đổi phía sau.” Anh xoa nắn ngực sữa dịu dàng. Khương Phi bất giác ngâm nga, nằm nghiêng theo bản năng, eo cong cong, mông vểnh lên, bộ ngực bị liếm hút đến sáng lấp lánh, nằm đổ nghiêng cùng một bên, bỗng nhiên bị anh bắt lấy. Lục Bách Trình lại cắm côn th*t vào trong hoa huy*t, ra vào liên tục, túi tinh ở ngoài hoa huy*t, "làm" đến phát ra tiếng nước. “Mấy hôm nay em tự chơi một mình?” Lục Bách Trình hôn lên tai cô. "Không... lúc đó...chỉ là..." "Lúc" mà cô nói là khi hai người video call rồi cô ấy bắn nước vào điện thoại. Lục Bách Trình mỉm cười, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô. Anh luồn tay qua nách cô, lắc lắc liên tục bộ ngực mềm mại của cô. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, một lát sau anh nhấc chân cô lên, động tác nhanh chóng điên cuồng trước da thịt mềm mại trong lỗ nhỏ, anh thở hổn hển có chút không thể kiểm soát được. Người đàn ông thở một hơi ấm nóng bên tai cô rất mẫn cảm. Khương Phi chủ động đáp lại khiến cho dị vật tiến vào sâu hơn. Cô đưa hai ngón tay trái xuống xoa nắn âm vật. Khi đó, côn th*t vẫn bị ngậm trong huyệt nhỏ, âm vật sưng tấy, cọ xát mạnh mẽ, cảm giác đau nhức lạ lùng. Khương Phi đắm chìm mà cọ xát trong vô thức, cô đạt đến cao trào trước, thân thể cứng đờ rồi khẽ run rẩy. côn th*t trong phút chốc bị siết chặt, Lục Bách Trình chạy nước rút mãnh liệt hơn, tay giữ chặt eo cô, thật sự muốn ép cô vào trong cơ thể mình. Xuất tinh xong, anh ném "áo mưa" vào thùng rác, lật người thở hổn hển hồi lâu không nhúc nhích. Một lúc sau, Khương Phi chậm chạp tỉnh lại, đá vào bắp chân anh một cái:"Lục Bách Trình, em đói!" Lục Bách Trình nhìn cô:"Làm hiệp nữa?" Khương Phi tức giận trừng mắt: "Em đói lắm rồi!" Anh cười khúc khích rồi đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, anh để mặc cho cô ở trong vòng tay anh mà nghịch ngợm hết cỡ. Lúc này, cô mới là người có tiếng nói nhất. Tắm rửa xong, Khuơng Phi cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngồi vào bàn ăn mở món cơm rang trứng mà Lục Bách Trình gói về. Đầu tiên, cô nhận ra nơi bán khác nên ăn một miếng rồi nhận xét: "Chẳng ra mùi vị gì cả." Thế mà Lục Bách Trình thật sự dậy nấu mì gói, cô ngăn anh lại: "Hay là cứ ăn cái này đi. Cũng không đến nỗi quá khó ăn." Tính tình Khương Phi có hơi ngang ngạnh thẳng thắn, hay soi mói, nhưng một khi cần thiết cô vẫn biết nên lựa chọn thế nào. Lục Bách Trình dừng lại, cô chậm chạo nhai một vài miếng rồi tiếp tục ăn phần còn lại. Mùi thực sự là có chút...không ra gì thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]