Nhờ ơn của Lục Bách Trình mà Khương Phi phải đeo khăn lụa liền hai ngày. May mà trời chưa nắng, choàng khăn lụa cũng không quá nóng.
Chuyến bay về vào sáng thứ Hai, trời đã muộn nhưng sương mù vẫn dày đặc, về đến Cừ Dương đã là sau giờ ăn trưa. Khương Phi xuống lầu mua một cái bánh mì ăn cho no bụng, rồi cô trở lại văn phòng thương lượng, còn vài hợp đồng nữa cần xem xét, buổi chiều phải đi gặp khách hàng, cả người uể oải.
Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi Khương Phi cũng sẽ tìm cách giải toả ngay. Cô tìm một quán ăn nhỏ gần đó để ăn mì, ăn miếng đầu tiên đã không thấy ngon nên cô gọi điện cho Lục Bách Trình, nhưng anh không bắt máy.
Khương Phi không gọi đến lần thứ hai, mười phút sau Lục Bách Trình đã gọi lại.
"Em về rồi?"
Có lẽ anh đang ở nơi vắng vẻ? Nhưng trong yên lặng vẫn có những tiếng động nhè nhẹ, Khương Phi nhướng mày: "Anh đang ở bên ngoài à?"
"Ăn cơm với vài người nữa, cũng sắp xong rồi."
Khương Phi chọc chọc vào bát mì chưa ăn được mấy miếng trước mặt: "Anh ăn gì thế?"
"Có một chút..." Chính xác mà nói, Lục Bách Trình còn không đụng tới bát đĩa, anh chưa bao giờ cảm thấy mấy kiểu ăn uống giải trí như vậy có thể làm no bụng. "Em đã ăn cơm tối chưa? Gói lại cho em nhé?"
"Được. Em muốn ăn cơm chiên trứng. Phải là loại mà mỗi hạt cơm đều được phủ trứng bên ngoài. À, mà cơm vẫn có độ tơi mới được."
Lục Bách Trình im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cuoi-bat-hon/1186431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.