Lục Dật Thần mạnh mẽ đè xuống giường lớn. Hai cánh tay to lớn ôm trọn cô trong lòng. Hắn liếm môi yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu.
\-Em tàn nhẫn lắm Tiểu Trà!
\-Tàn nhẫn! Anh biết hai từ đó viết như nào không? Hai từ đó chỉ dành cho Anh... Ưm ưm
Lục Dật Thần cúi người đoạt lấy miệng nhỏ tức giận đang phẫn nộ của cô. Hắn không muốn nghe nữa. Hắn sắp hỏng rồi! Từ bé đến lớn hắn chưa từng van xin ai điều gì, chưa từng cúi đầu vì ai. Hắn là con người của sự kiêu ngạo. Chỉ có cô mới khiến hắn bỏ đi lòng tự tôn của mình, hèn mọn xin lấy thứ tình yêu của cô dù là nhỏ nhất hắn cũng mãn nguyện. Nhưng cô tuyệt nhiên vứt bỏ hắn, không cho hắn lấy một cơ hội. Cô cứ thế lướt qua như chưa từng quen biết.
Mộc Trà giãy dụa trong vô vọng. Mọi chuyện tại sao lại thành ra như vậy chứ?!
Lục Dật Thần giữ chặt cằm cô ép cô nhìn hắn.
\-Lâm Mộc Trà, em đừng đi quá giới hạn của anh. Anh không muốn em hận anh nhưng đến giờ phút này anh nhận ra chỉ có khiến em hận em sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên được anh.
\-Lục Dật Thần.... Anh đê tiện.... Anh bỉ ổi.... Tôi sẽ hận anh..... Hận chết anh.
Lục Dật Thần mạnh mẽ xé nát bộ quần áo của cô. Từng đường cong mê hoặc ,ma mị hiện ra trước mắt hắn. Ánh mắt dần trở nên đục ngầu, từng dây thần kinh lý trí của hắn đều đã đứt. Hắn muốn cô. Tự mình thoát ly y phục.
Lục Dật Thần dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-con-la-nu-phu/2938095/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.