22
Tôi nghĩ có thể tôi cũng bị bệnh.
Giống như mẹ.
Khi đứng trên cao, luôn luôn tưởng tượng rằng mình có thể sinh ra một đôi cánh.
Tôi đã biết nơi mẹ tôi muốn đi.
Gió đêm lạnh thổi lên làn váy của tôi, ngay cả khi mặt trời lặn bao phủ tôi, tôi vẫn không cảm nhận được một chút nhiệt độ.
Cách đó không xa, những người yêu nhau dựa vào nhau.
Có lẽ đang nói về những lời hứa giữa hoàng hôn và gió đêm.
Kỳ quái, sao lại giống như, cũng từng có người nói những lời như vậy với tôi…
“Mạn Mạn! Mạn Mạn đừng nhúc nhích!"
"Ngoan! Nhìn anh này!"
"Đưa tay cho anh...".
Tôi quay lại và mỉm cười rạng rỡ.
"Đàn anh, là anh sao!"
Chu Kỳ mở rộng cánh tay về phía tôi, run rẩy, khẩn cầu đến gần tôi.
"Là anh, Mạn Mạn, em tuyệt đối đừng nhúc nhích..."
"Đừng sợ...".
Tôi lắc đầu.
"Em không sợ."
Phía trước, lan can cao ngăn cách tôi khỏi đám đông.
Dưới chân, là mặt hồ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Tôi không thể nghe thấy tiếng ồn ào, chỉ có thể nghe thấy gió đêm tùy ý.
"Mạn Mạn, em xem!"
Chu Kỳ chậm rãi giơ tay lên, một chiếc vòng tay dưới ánh mặt trời lặn, còn đẹp hơn cả mặt hồ.
"Đây là lần thứ ba, em thậm chí còn chưa đeo nó."
"Có thể để anh, đeo vào cho em được không...".
Tôi ngẩn người.
Cuối cùng, cũng không đưa tay ra.
"Thực xin lỗi...".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-con-la-anh-sang/2814857/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.