Hắn không còn là đứa con trai duy nhất của phụ thân, thân phận mà hắn từng dựa vào, đã không còn nữa!
Thẩm Tòng Thanh bỗng nhiên cảm thấy thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ, cả người chìm trong mơ hồ hỗn loạn.
Hắn cố gắng nhấc chân bước về phía trước, dù lúc này không còn chút sức lực nào, hắn vẫn cắn răng mà đi, không muốn dừng lại.
Hắn không muốn dừng lại trước cổng phủ Tĩnh An Bá!
Phu nhân Tĩnh An Bá nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách của Thẩm Tòng Thanh, bưng mặt nức nở, không thốt nên lời.
Chỉ có đại nha hoàn đang đỡ bà khẽ cất tiếng gọi:
“Công tử! Phu nhân vẫn đang bệnh, ngài không hỏi thăm sức khỏe của bà sao?”
Lúc này, trong đầu Thẩm Tòng Thanh chỉ toàn hình ảnh vị trí thế tử của hắn đã bị người khác cướp mất...
Hắn hoàn toàn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài nữa.
09
Sau khi thân phận của Thẩm Tòng Bạc bị những kẻ có ý đồ lan truyền, chuyện Thẩm Tòng Thanh bị Tĩnh An Bá hoàn toàn từ bỏ cũng đã được xác thực.
Vì vậy, Thẩm Tòng Thanh ngày ngày chạy vạy khắp nơi, nhưng ngoài những cánh cửa đóng kín, hắn chẳng đạt được điều gì.
Không còn cách nào khác, Thẩm Tòng Thanh lại nhớ đến ta – kẻ mà hắn từng coi thường.
Thế là, hắn một lần nữa gõ cửa phủ Tuyên Bình Hầu. Và như lần trước, ta không cho hắn bước qua cổng.
Không cam lòng từ bỏ, Thẩm Tòng Thanh đứng chờ bên ngoài phủ Hầu, đợi đến lúc ta ra ngoài thì chặn đường ta.
Chỉ trong hơn một tháng, hắn đã đen đi nhiều, gầy rộc cả người. Quầng mắt thâm đen hiện rõ, trông có vẻ cũng chẳng ngủ ngon được ngày nào.
Thấy hắn tiều tụy như vậy, lòng ta bỗng thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Hình như ta đã nói rồi, mời ngươi chỉnh đốn lại thân phận, đừng đến tìm ta nữa, đúng không?”
Ta hỏi, giọng đầy chất vấn.
Thẩm Tòng Thanh lúc này không còn chút tự cao tự đại nào như trước kia. Hắn mặt không đổi sắc, hoàn toàn không để tâm đến lời chế giễu của ta, mà nói:
“Ta nhớ chứ. Nhưng ta thật sự có chuyện muốn nhờ ngươi giúp! Thư Ninh, nể tình trước đây, xin ngươi hãy giúp ta!”
Ta nhướn mày hỏi lại:
“Ngươi muốn ta giúp thế nào?”
Nghe thấy ta hỏi, ánh mắt u ám của Thẩm Tòng Thanh bỗng sáng bừng lên, hắn vung tay múa chân, hào hứng kể về ý tưởng của mình.
Hắn muốn mở một cửa tiệm trang sức.
Mở tiệm trang sức cần đầu tư rất nhiều chi phí ban đầu, lại phải có thợ bạc giỏi – hai điều này, hắn đều không có.
Hắn tìm đến ta, một là hy vọng ta cho hắn vay tiền hoặc hợp tác với hắn làm cửa tiệm này. Hai là vì hắn biết ta có mối quan hệ tốt với Trâm Nương nổi danh ở thành Trường An.
Hắn thao thao bất tuyệt, ánh mắt ánh lên niềm tin mãnh liệt, khiến ta có chút ngỡ ngàng.
Đây vẫn là Thẩm Tòng Thanh mà ta quen biết sao?
Ngay cả lúc mở tiệm muối, hắn cũng chưa từng có sự nhiệt huyết thế này.
“Vì sao ngươi muốn mở tiệm trang sức? Trong tay ngươi hẳn vẫn còn chút tiền riêng mà phu nhân Tĩnh An Bá để lại chứ? Sống một cuộc sống giản đơn, chắc hẳn cũng đủ để ngươi không lo cơm áo. Hà tất phải làm những việc này?”
Thẩm Tòng Thanh thoáng lộ vẻ lúng túng, cuối cùng vẫn thành thật giải thích:
“Tiệm này, ta muốn mở cho Uyển Uyển. Nàng yêu thích cái đẹp, đặc biệt mê những thứ như thế này.”
“Mở một cửa tiệm như vậy, để sau này nàng muốn đeo gì cũng được. Kiếm được tiền, ta còn có thể cho nàng một cuộc sống sung túc hơn, tốt hơn hiện tại!”
Ta bỗng thấy thật nực cười, nhưng không biết là vì ai.
Hôm nọ, Tố Tố kéo ta đến tiệm bạc dạo chơi, tình cờ bắt gặp Từ Uyển đang đi cùng một người ta không quen.
Nàng ta uốn eo như cành liễu trước gió, cười duyên dáng trước mặt người nam nhân kia. Bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi, vẻ ngượng ngùng đầy ý tứ, thêm một phần thì giả tạo, bớt một phần lại không đủ thật, vừa khéo đến mức hoàn hảo.
Có lẽ, ta đang chế nhạo chính mình.
Ta và Thẩm Tòng Thanh là thanh mai trúc mã, mười mấy năm bên nhau, thế nhưng trong lòng hắn, ta lại không bằng một nữ nhân xu nịnh, chỉ biết chạy theo lợi ích như nàng ta.
Ta đã buông bỏ con người này từ lâu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm thay cho chính mình.
“Ngươi vì Từ Uyển làm nhiều đến vậy, nàng ta có biết không?” Ta hỏi.
“Đương nhiên biết, nàng ấy là người hiểu ta nhất trên đời. Giữa chúng ta, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, nàng ấy cũng biết ta đang nghĩ gì.”
Nhắc đến Từ Uyển, ánh mắt hắn không che giấu được sự dịu dàng.
Ta lạnh lùng cười nhạt:
“Nghe nói hoa quế ở An Dương Phường đang nở rộ, ngươi có muốn đến xem không?”
Thẩm Tòng Thanh ngơ ngác:
“Ta đâu thích hoa quế… Thôi đi, ta đã nói rồi, ngươi căn bản không hiểu sở thích của ta.”
“Ngươi cứ đến xem đi!” Ta kiên quyết. “Xem rồi hãy quyết định có muốn tiếp tục mở tiệm trang sức hay không.”
Nói xong, ta vòng qua người hắn, dẫn theo nha hoàn rời đi.
Mỗi độ này trong năm, hoa quế ở An Dương Phường nở rộ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm. Đó là một cảnh sắc đặc biệt của thành Trường An.
Theo như ta biết, tổ ấm mới của Từ Uyển và người nam nhân kia chính là ở An Dương Phường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]