Mẫu thân thấy Thẩm Tòng Thanh quyết ý từ hôn, không khỏi đau lòng thay ta. Bà bị hắn chọc tức đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn che chắn ta đang sững sờ đứng sau lưng, rồi giận dữ quát lên với hắn:
“Ngươi đã nói vậy, ta muốn hỏi ngươi vài câu, ngươi phải trả lời rõ ràng!”
“Thứ nhất, có phải năm xưa ngươi tự nguyện đến phủ Tuyên Bình Hầu của ta cầu thân? Một đời một kiếp một đôi người, có phải lời từ miệng ngươi nói ra?”
Thẩm Tòng Thanh há miệng, nhưng trước ánh mắt sắc bén của mẫu thân ta, những lời ngụy biện nghẹn lại trong cổ họng, chỉ ấp úng đáp một chữ:
“Phải.”
“Thứ hai, trong suốt thời gian đính ước với Thư Ninh, ngươi dựa vào nàng để đạt được không ít lợi lộc, đúng chứ? Giờ đây ngươi cảm thấy bản thân đã đủ cánh đủ lông, không cần dựa vào ai nữa, cho nên mới đến đây từ hôn?”
Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh lập tức đỏ bừng như gan lợn, xấu hổ, ấm ức, không cam lòng và phẫn nộ hòa lẫn vào nhau.
“Hầu phu nhân, ta có được ngày hôm nay là nhờ vào nỗ lực của chính ta! Không thể phủ nhận, năm đó là Thư Ninh giới thiệu ta quen biết Bình Tây Vương, nhờ vậy ta mới thuận lợi trở thành thương nhân muối ở kinh thành. Nhưng Thư Ninh chỉ giới thiệu chúng ta quen biết mà thôi, con đường sau này đều là do ta tự mình từng bước đi lên!”
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ta-nguoi-chang-la-gi-ca/3739696/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.