Trần Ngật cũng hoàn hồn sau câu “Đã lâu không gặp”, thu lại sự kinh ngạc trong mắt, thật ra trong chín năm nay không phải anh không biết tí gì về cô.
Vào Tết Âm lịch hàng năm, thỉnh thoảng trong vòng bạn bè của Lý Chấp sẽ xuất hiện bóng dáng cô, anh cũng biết chút chút về chặng đường cô đã đi qua.
Biết trước đây cô từng quay về trường cũ để học lại.
Biết năm thứ hai đi thi, cô trở thành Trạng Nguyên khối tự nhiên của tỉnh.
Biết cô đến một thành phố ở phía Bắc học y.
…..
Những thông tin đứt quãng chẳng đủ để xâu chuỗi lại thành một ấn tượng hoàn chỉnh về cô, nhưng không phải hoàn toàn lạ lẫm không biết gì.
Trần Ngật chào hỏi xã giao rồi nhắc lại vấn đề bị cắt ngang trước đó: “Mấy người lính vừa được đưa đến đây phẫu thuật giờ thế nào rồi?”
Nguyễn Miên ấn nắp bút, đây là một thói quen nhỏ khi làm việc của cô: “Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, tình huống cụ thể thì phải đợi bác sĩ đi ra mới biết được.”
Trần Ngật cau mày, còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Du vì bị lãnh đạo gọi ra nói chuyện nên mới đến chậm một bước, anh ta chạy vội vào trong: “Trần Ngật, bọn Tiểu Chu thế nào rồi? Chỗ chỉ đạo Dư —”
Khi nói đến đây, anh ta cũng nhìn thấy nữ bác sĩ đứng đối diện với Trần Ngật, ban đầu vẫn chưa nhận ra, vài giây sau, Thẩm Du trừng mắt, giọng điệu cũng kinh ngạc: “Nguyễn Miên?”
Vốn tưởng rằng ở nơi tha hương gặp được một người bạn cũ đã đủ trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-nguoi-nhu-anh/246582/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.