TÔI CHẠY THEO ĐẠI LỘHAI VỀ PHÍA Nam rồi rẽ sang phố 50 và đi theo hướng Đông cho tới tậncuối phố và bỏ chiếc xe lại ở một họng nước chữa cháy cách cao tốc FDRnửa dãy nhà. Tôi hy vọng cảnh sát khu vực 17 sẽ tìm phát hiện ra nó,thấy nghi ngờ và làm một số xét nghiệm. Quần áo có thể vứt bỏ. Xe thìkhông dễ thế. Nếu như người của Lila đã dùng chiếc Impala để chạy khỏihiện trường vụ giết người bằng búa, trong xe sẽ có một số dấu vết. Bằngmắt thường thì tôi không thể thấy chúng, nhưng các Đội Điều tra Hiệntrường[45] không chỉ dựa vào quan sát bằng mắt thường.
Tôi dùngvạt áo lau tay lái, cần số và các tay nắm cửa. Rồi tôi ném chìa khóaxuống một tấm ghi, đi bộ trở lại đại lộ Hai và đứng trong bóng tối chờxe taxi. Có một dòng xe cộ vừa phải chạy về mạn dưới thành phố, mỗichiếc đều sáng lên bởi những đèn pha phía sau nó. Tôi có thể thấy trongmỗi chiếc có mấy người. Tôi ghi nhớ thông tin của Theresa Lee: xe taxigiả, lượn quanh mạn trên thành phố bằng đại lộ Mười, mạn dưới ở đại lộHai, một gã ngồi trước, hai gã phía sau. Tôi đợi một chiếc taxi hoàntoàn không có người trừ lái xe rồi bước ra và vẫy nó. Tài xế là ngườiSikh từ Ấn Độ tới, đội một chiếc khăn xếp, có bộ râu quai nón rất dày và biết rất ít tiếng Anh. Không phải cảnh sát. Ông ta đưa tôi chạy về phía Nam tới quảng trường Union. Tôi xuống xe ở đó, ngồi trên một chiếc ghếbăng trong bóng tối và quan sát lũ chuột.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-ngay-mai/1909584/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.