" Chúng ta không có bất kì ngày đặc biệt nào, chỉ cần có chúng ta, ngày nào cũng là ngày đặc biệt"
Edit: Ninh Hinh
Khi Diệp Kỳ Cẩn đến bệnh viện,ông
nội Triệu đã ở đó.
Có hai sĩ quan đứng bên cạnh ông, hẳn là cộng sự của anh.
Thấy cô đến, hai người liền hành lễ.
Diệp Kỳ Cẩn gật đầu chào hỏi, sau đó bước nhanh đến trước mặt ông nội Triệu.
Một người đã trải qua biết bao sóng gió, mặc dù nay đã già, cho dù là ngồi ở bệnh viện phòng giải phẫu hay bất kì nơi nào, thân hình vẫn như cũ đĩnh đạc uy nghiêm. Thấy Diệp Kỳ Cẩn đến,ông chống quải trượng muốn đứng dậy.
Nhưng Diệp Kỳ Cẩn đã giành trước một bước, ngăn cản động tác đứng dậy của ông, nửa ngồi xổm nắm lấy tay ông.
"Ông nội." Vừa mở miệng đã không kìm được nước mắt. Khi cô biết tin anh gặp tai nạn, cô mờ mịt ngây ngốc không dám tin đó là sự thật, nhưng khi đã ở trên đường, lại gấp gáp nhanh muốn biết bây giờ anh như thế nào, tình trạng ra sao, càng sợ anh gặp phải tình trạng cái gì xấu.
Nhìn thấy ông nội, tất cả cảm xúc như vỡ oà.
Ông nội Triệu là người yêu thương cô nhất, ông trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Tiểu cẩn ngoan, không khóc."
Sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Nào, ngồi cạnh ông nội."
Diệp Kỳ Cẩn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy ngồi vào bên cạnh ông nội Triệu.
Cô ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-so-sanh-duoc/2488023/chuong-3.html