Sáng thứ hai, ba biểu đồ bệnh án của Paige biến mất. Cô liền bị khiển trách. 
Thứ tư, Paige bị đánh thức lúc 4 giờ sáng trong phòng trực cấp cứu. Ngái ngủ, cô nhấc ống nghe. 
- Bác sĩ Taylor đây. 
Im lặng. 
- Alô… alô. 
Cô nghe rõ tiếng thở ở đầu dây bên kia. Sau đó là tiếng dập máy. 
Paige nằm thao thức đến hết đêm. Sáng ra, cô kể cho Kat chuyện xảy ra đêm qua. 
- Hoặc mình mắc chứng hoang tưởng hoặc là có kẻ nào đó thù mình. - 
- Bệnh nhân đôi khi trở nên hằn học với bác sĩ, - Kat nói. - Cậu có nghĩ ai đó… 
Paige thở dài. 
- Hàng chục người. 
- Mình tin là chẳng có gì đáng ngại đâu. 
Paige mong sao mình có thể tin được như vậy. 
Bức điện kỳ diệu đã đến vào cuối hè. Nó nằm đợi sẵn khi Paige về đến căn hộ khuya hôm đó. Bức điện viết: "Đến San Francisco trưa chủ nhật. Nóng lòng gặp em. Yêu, Alfred" 
Cuối cùng thì anh cũng trở về với cô. Paige đọc đi đọc lại bức điện, lần sau nỗi sung sướng của cô lại dâng lên cao hơn lần trước. Alfred. Tên chàng mở ra cả một ký ức xao động. 
Paige và Alfred đã cùng lớn lên bên nhau. Cha họ cùng là thành viên trong đoàn cán bộ y tế của WHO(1) tới các nước Thế giới thứ ba để chiến đấu với những căn bệnh vi rút ác tính. Paige và mẹ đi cùng cha cô, bác sĩ Taylor, trưởng đoàn. 
Paige và Alfred đã có một tuổi thơ kỳ diệu. Ở Ấn Độ, Paige học nói tiếng Hinđu. Hai tuổi, cô bé đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/71010/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.