Kết thúc chuyến tua buổi chiều, đám nội trú mới nhập bệnh viện tụ tập trong gian sảnh nhỏ ở tầng trên. Trong phòng có tám cái bàn, một tivi đen trắng cổ lỗ và hai cái quạt xua đều ra khắp phòng mùi bánh san-đuých và cà phê. 
Câu chuyện ở mỗi bàn đều giống nhau. 
Một người nói. 
- Ngó cái họng tớ nào. Có rộp lên không? 
- Mình nghĩ mình bị sốt. Ớn người lắm. 
- Bụng tớ trương lên đây này. Chắc đau ruột thừa mất. 
- Ngực mình thì cứ đau thắt lại. Lạy chúa, đừng để mình bị nhồi máu cơ tim. 
Kat ngồi vào bàn với Paige và Honey. 
- Công việc thế nào? - Cô hỏi. 
- Tớ nghĩ ổn cả thôi. - Honey nói. 
Cả hai nhìn Paige. 
- Mình thấy căng thẳng, nhưng phải cố mà thư giãn. Mình lo lắng, nhưng phải cố giữ bình tĩnh. - Cô thở dài. - Một ngày dằng dặc. Mình mừng được thoát khỏi đây và tối nay định vui vầy một chút. 
- Tớ cũng nghĩ vậy, - Kat tán đồng. - Tại sao chúng ta không đi ăn tối và xem xinê nhỉ? 
- Tuyệt đấy. 
Một nhân viên phục vụ lại bàn họ. 
- Ai là bác sĩ Taylor? 
Paige nhìn lên: 
- Tôi đây! 
- Bác sĩ Wallace muốn gặp cô. 
Wallace là giám đốc bệnh viện. Mình đã làm gì sai nhỉ? Paige băn khoăn. 
Người phục vụ đứng chờ. 
- Bác sĩ Taylor… 
- Tôi đi ngay đây. - Cô đứng lên hít thật sâu. - Mình sẽ gặp các cậu sau vậy. 
- Đi đường này, bác sĩ? 
Paige theo người đó vào thang máy rồi lên tầng năm, nơi đặt văn phòng của bác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/71009/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.