Honey mong từng ngày đến kỳ gặp bệnh nhân ở Phòng 306. Tên anh ta là Sean Reilly, một anh chàng người Ireland đẹp trai, với mái tóc và cặp mắt đen lấp lánh. Honey đoán anh ta khoảng ngoài bốn mươi. 
Lần đầu tiên đến thăm bệnh cho anh ta, Honey nhìn biểu đồ và nói: 
- Anh vào đây để phẫu thuật túi mật? 
- Tôi nghĩ người ta sẽ bóc túi mật của tôi. 
Honey mỉm cười. 
- Đại loại như vậy. 
Sean găm ánh mắt đen láy vào cô. 
- Họ có thể cắt của tôi bất cứ bộ phận nào họ cần trừ trái tim. Nó đã thuộc về cô rồi. 
Honey bật cười. 
- Sự xu nịnh có thể đưa anh tới bất cứ chỗ nào anh muốn đấy. 
- Hy vọng là như vậy, cô bác sĩ yêu dấu ạ. 
Mỗi khi được vài phút rảnh rỗi, Honey lại ghé vào tán gẫu với Sean. Anh rất có duyên và vui nhộn. 
- Cô bé ơi, có cô bên cạnh thì bị phanh thây ra cũng đáng thôi. 
- Anh không sợ mổ chứ, phải không? - Cô hỏi. 
- Nếu cô mổ cho tôi thì không, người yêu dấu ạ. 
- Tôi không làm phẫu thuật. Tôi là bác sĩ nội khoa. 
- Bác sĩ nội khoa có được đi ăn tối với bệnh nhân của họ không? 
- Không. Như vậy là trái nguyên tắc. 
- Bác sĩ nội khoa không bao giờ phá vỡ nguyên tắc ư? 
- Không. - Honey mỉm cười. 
- Tôi nghĩ cô rất đẹp, - Sean nói. 
Trước đây chưa từng có ai nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/2939618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.