Đó là một trong những ngày tươi sáng của San Francisco, khi trong không gian phảng phất những mùi vị kỳ diệu. Trận gió đêm đã dọn hết mây mù cho một sáng chủ nhật nắng vàng khô ráo. 
Jason tới đón Paige. Cô ngạc nhiên thấy mình vui mừng đến thế khi nhìn thấy anh. 
- Chào buổi sáng, - Jason nói. - Trông em rất đẹp. 
- Cám ơn. 
- Em muốn làm gì hôm nay? 
- Đây là thành phố của anh, - Paige nói. - Anh dẫn đường, em đi theo. 
- Hợp lý đấy. 
- Nếu anh không phiền, - Paige nói, - em muốn đảo qua bệnh viện một lát. 
- Anh tưởng hôm nay em được nghỉ. 
- Thì đúng vậy, nhưng có một bệnh nhân làm em lo lắng. 
Jason chở cô đến bệnh viện. 
- Em không vào lâu đâu, - Paige hứa khi ra khỏi xe. 
- Anh đợi em ở đây. 
Paige lên tầng ba, đến phòng Jimmy Ford. 
- Anh ta vẫn hôn mê. Một loạt ống chằng chịt từ những chai lọ nối vào người Jimmy. 
Một y tá ở trong phòng. Chị ta ngước lên nhìn Paige. 
- Chào bác sĩ Taylor. 
- Chào buổi sáng, - Paige đến bên giường bệnh. - Có gì biến chuyển không? 
- Tôi e rằng không có. 
Paige sờ mạch Jimmy và nghe nhịp tim. 
- Đã mấy tuần rồi, - y tá nói. - Chiều hướng xấu, phải không bác sĩ? 
- Anh ấy sẽ qua khỏi, - Paige quả quyết. Cô quay sang nhìn thân hình bất động trên giường và cao giọng. - Anh có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-mai-mai/2939586/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.