Trong phòng khách. 
Thanh Vân chân nhân tĩnh lặng ngồi tại chỗ, trước mặt đặt một bàn trà, nhìn về phía Lục Trường Sinh chậm rãi nói: "Trường Sinh, chớ có uống rượu, uống trà nhiều vào, uống rượu không phù hợp với khí chất của ngươi." 
"Uống trà thay cho uống rượu chẳng lẽ có thể thay đổi cái gì sao?" 
Lục Trường Sinh ngồi xuống, nhìn về phía Thanh Vân chân nhân, ngữ khí rất bình tĩnh nói. 
Nếu như là người khác, đối mặt với Thanh Vân chân nhân có lẽ sẽ kinh sợ, nhưng Lục Trường Sinh lại hết sức tùy ý. 
Dù sao từ thời điểm đầu tiên gặp mặt, vị sư tôn này của mình đã lộ ra mười phần... không bình thường. 
Không biết có phải là do tu luyện mấy ngàn năm nên tinh thần xảy ra vấn đề gì không, hay là nói phản phác quy chân quá mức, nên tâm tính trẻ vô cùng, nói chuyện cũng không có nhiều quy củ, thực sự không tạo cho Lục Trường Sinh quá nhiều áp lực. 
(Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là quay về điểm xuất phát) 
Thanh Vân đạo nhân liếc mắt nhìn Lục Trường Sinh. 
Hoàn toàn chính xác, vô luận là uống rượu hay là uống trà, loại khí chất này của Lục Trường Sinh đều khó mà diễn tả bằng lời, không gì sánh kịp. 
Khi uống rượu thì tiêu sái đến cực hạn, rượu không say lòng người người đã tự say. 
Khi uống trà, tĩnh lặng như biển cả, nho nhã hiền hoà, vô cùng phi phàm. 
Bất quá nghĩ đến đây là đệ tử của mình, Thanh Vân đạo nhân liền nhịn không được cười trộm. 
"Trường Sinh, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-la-dai-su-huynh/186503/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.