Người đi hết rồi. 
Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh. 
Qua một lúc lâu. 
Lục Trường Sinh nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân. 
Ổng còn đang nghiêm túc cân nhắc một vài sự tình khác, lúc Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn tới, Thanh Vân đạo nhân mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Lục Trường Sinh. 
"Đồ nhi, sư phụ biết, ngươi làm người thích điệu thấp, tính cách ổn trọng, không tranh không đoạt, nhưng việc này đối với Đạo Môn mà nói, cũng là một chuyện tốt, hơn nữa thịnh tình của bọn họ khó từ chối, vi sư cũng không có cách nào, chỉ có thể khổ cực con một phen, đi xuống núi du lịch." 
Thanh Vân đạo nhân chầm chậm nói ra. 
"Sư phụ, người khác không biết con cảnh giới gì thì cũng thôi, người làm sao cũng hồ đồ theo vậy?" 
Lục Trường Sinh thật khóc không ra nước mắt. 
Xuống núi không phải không được. 
Nhưng ý nghĩ của Lục Trường Sinh chính là, trước tiên núp trong môn phái mấy trăm năm đã, dù sao ở thế giới tu tiên này, tùy tiện túm một lão đạo cũng là mấy nghìn tuổi, chờ nên chờ tới khi thực lực mạnh mẽ, rồi hãy xuống núi du lịch, như vậy không phải tốt hơn sao? 
Cứ đột ngột như vậy để mình xuống núi, Lục Trường Sinh gánh không nổi nha. 
Nhưng mà lý do thoái thác này của Lục Trường Sinh, trong mắt Thanh Vân đạo nhân, chẳng qua chỉ là từ chối mà thôi. 
"Trường Sinh à, điểm này vi sư không thể không phê bình con vài câu, cẩn thận ổn thỏa là chuyện tốt, nhưng mọi thứ không thể quá cẩn thận, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-gi-la-dai-su-huynh/1482994/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.