Cảnh Mạc từ nhỏ đã rất ra dáng anh trai trưởng trong nhà, rất ít hùa vào mấy trò đùa quái ác của chúng tôi.
Hồi mới vào sơ trung, vì mê coi ảo thuật tôi cúp học trốn đi xem, báo với chủ nhiệm là bị sốt nhưng sợ bị gọi về nhà nên tôi nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ nhờ Cảnh Mạc xin phép.
Hắn rất thương đứa em gái này nên chần chừ một lúc cũng đồng ý.
Ai ngờ mấy đứa bạn tôi lại tốt tính nói tôi té cây nên bị thương, chủ nhiệm nghi ngờ gọi điện về nhà thì Cảnh Mạc bắt máy. Xâu chuỗi sự việc hắn văn chương trôi chảy “Văn Hi té cây bị thương nhiễm trùng đang sốt tại nhà, xin phép thầy cho nó nghỉ mấy hôm”
Lợi dụng chiêu này tôi lại được đi xem thêm vài hôm, phải công nhận Cảnh Mạc là người rất chu đáo.
*************
Buổi tối cả nhà chúng tôi coi ti vi hình như là chương trình tìm lại gia đình thất lạc, mẹ tôi coi cảm động mà khóc sướt mướt
Tôi bỗng nhiên buột miệng “Nếu mà con bị lạc thì không biết thế nào”
Mẹ tôi quát “Đừng nói vớ vẩn”
Cảnh Thiên …
Cảnh Mạc “Trên vòng tay em có địa chỉ nhà, số điện thoại, mã thẻ,…bị lạc thì nhớ lấy mà sử dụng”
Vòng tay này tôi mới được Cảnh Mạc tặng mấy hôm trước lúc sinh nhật 8 tuổi thế quái nào lại có số điện thoại, địa chỉ,…thậm chí mã thẻ trong này?
Thì ra hắn đã đề phòng trường hợp tôi lạc mất chuẩn bị dự phòng đầy đủ, nếu như bây giờ công nghệ phát triển, không nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-em-thanh-xuan-cua-anh-mai-mai-khong-tron-ven/59564/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.