Gia đình tôi có năm người, lão ba, lão mẹ, tôi và hai anh họ Cảnh Mạc, Cảnh Thiên. Cảnh Thiên học cao trung năm hai, Cảnh Mạc năm cuối, còn tôi năm nhất, nên tin tức lùm xùm của cả trường gia đình tôi đều nắm rõ.
Cha mẹ hai lão ấy làm ăn xa ở nước ngoài lâu lâu mới về một lần, từ khi nhỏ tí hai lão đã ở với gia đình tôi, chúng tôi thân thiết còn hơn anh em ruột
Cảnh Mạc là một người trầm tĩnh, đại diện cho đàn ông trưởng thành, có tư tưởng, có mục đích, là một nam thần đích thực nổi tiếng trường tôi, không chỉ văn võ song toàn, tính tình hòa nhã, rất biết gánh vác.
Cảnh Thiên thì hoàn toàn ngược lại, mặc dù văn tốt võ tốt, nhưng tính tình của hắn thì hiếm ai chịu nổi. Cảnh Thiên đặc biệt rất thông minh, so với Cảnh Mạc có phần hơn, nhưng đa số trí thông minh của hắn đều sử dụng để đè chết tôi.
Hồi nhỏ, có lần tôi và Cảnh Thiên ở nhà đọc sách, hắn nói có thể làm cột thu lôi bằng cách cắm cột sắt trên nóc nhà, thế là tôi tò mò lén kiếm được que sắt đợi lúc bố mẹ đi vắng bắc thang trèo lên nóc nhà cắm rồi nối một sợi dây thép mảnh xuống đất.
Làm xong ngồi trông mưa, nhưng mãi trời vẫn cứ nắng. Thế là một hôm lão ba trèo lên nóc nhà sửa mái phát hiện, kết quả tôi ăn no đòn Cảnh Thiên hắn thì ngồi cười hả hê.
**************
Cảnh Thiên là một người rất kiêu ngạo, luôn tự cho mình là nhất. Phải nói là tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-em-thanh-xuan-cua-anh-mai-mai-khong-tron-ven/59563/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.