Đôi mắt của người bảo mẫu sáng lên.
"Ồ, điều đó rất có ý nghĩa."
"Chỉ một chút. Đó là một chút...Nó sẽ không quá khó khăn đối với bảo mẫu nhỉ? Ta nghĩ nó sẽ giúp bà hồi phục lại nhanh hơn nếu bà chịu nghỉ ngơi thoải mái ở một nơi yên tĩnh."
Ellencia vội vàng định can thiệp nhưng người bảo mẫu khăng khăng muốn bày tỏ lòng trung thành của mình.
"Tôi ổn! Không sao nếu lưng tôi từ từ trở nên tốt hơn, vì vậy, tôi muốn giúp Công chúa bằng việc ở bên cạnh nàng ấy."
Bà sẽ phải rời khỏi Cung điện ngay khi lưng mình khỏe lại. Nếu vậy thì quyền lực của bảo mẫu sẽ kết thúc vào ngày hôm đó.
Vì vậy, bà muốn bằng cách nào đó gắn bó với Ellencia và bám lấy trong Cung điện này.
Ngay cả khi bà có phải ở trong tủ quần áo của mình để điều trị, bà cũng sẽ không bao giờ để nàng có cơ hội gây ảnh hưởng lên Công chúa.
Philomel đứng cạnh người bảo mẫu.
"Công chúa, làm ơn cho phép người bảo mẫu được giữ nguyên như vậy."
"Đó là..."
Sau đó, Ellencia do dự và liếc sang về phía Bá tước Pollan.
"Điện hạ Philomel, Người có thực sự phiền khi làm điều đó không?"
Bá tước Pollan dường như tin rằng Philomel quá tử tế với bà dù bà đã đóng vai trò gây bất lợi cho nàng.
"Tất nhiên rồi. Người bảo mẫu chỉ đang nằm đây, vậy bà ấy có thể làm gì ta chứ? Công chúa sẽ dễ dàng thích nghi với cuộc sống trong Cung điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-cho-cho-do-gia-mao/3495081/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.