Chương trước
Chương sau
"Rầm!"

Nhưng ngay lúc đó Eustis đã nâng nàng lên để Philomel ngang tầm mắt. Ông dùng đôi tay lau đi nước mắt trên đôi má nhỏ của nàng.

"Con không phải là kẻ nói dối."

"...!"

"Nếu con là kẻ nói dối, thì ta cũng là kẻ nói dối. Ta cũng đã nghe thấy nó."

"Bệ hạ!"

Ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp của Hầu tước tái nhợt. Logan, người ít nhất đã nắm bắt được tình hình, đã ngã quỵ.

"Thần đã phạm một trọng tội! Thần đã phạm sai lầm vì thần lo lắng cho người em trai chưa trưởng thành của mình!"

"Anh ơi?"

Liam lùi lại một bước.

"Có chuyện gì vậy? Mọi người đều nói điều đó. Bệ hạ cũng đã ngầm nói anh tôi là người kế vị..."

"Ầm ĩ!"

Bing!

Logan cốc vào đầu em trai mình.

"Tại sao anh lại đánh em? Sao..."

Liam bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Hắn đang làm ầm lên một cách hỗn loạn.

"Bệ hạ, những gì em trai thần nói là dối trá. Cả thần và bố mẹ thần đều không bao giờ nói điều đó với em trai mình."

"Vâng, vâng! Con trai thần giàu trí tưởng tượng đến mức chắc hẳn nó đã nhầm tưởng tượng với thực tế."

Hiện giờ, hai kẻ trước đây từng trơ tráo gọi Philomel là người nói dối lại lật mặt gọi Liam là kẻ nói dối.

Khuôn mặt của Liam đã bị sốc khi gia đình đáng tin cậy của hắn phản bội hắn.

"Dừng lại."

Sự hỗn loạn cuối cùng đã bị ngăn lại bởi giọng nói lạnh lùng.

"Ta đã không chú ý quá nhiều đến các ngươi cho đến tận bây giờ. Ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng các ngươi đang thực hiện một âm mưu ngay trước mắt ta."

Mặc dù, giờ có một cơn gió ấm đang thổi tới nhưng nhiệt độ giống như đột nhiên giảm xuống vậy.

Bản thân ông cũng đã rất đáng sợ, về chuyện này, họ tính sao?



"Cái đó, cái đó, đó là lý do tại sao..."

Hầu tước Elos run rẩy, không thể nào rõ lời nói của bà.

Logan, người đã giả vờ là bản thân khôn ngoan, lúc này mặt đã trắng bệch và im lặng như thể môi anh bị dính chặt.

"Sylvia, lý do ta không động vào ngươi là vì nó không đáng để làm bẩn tay ta."

"Ừm, Eustis..."

Hầu tước Elos ngồi thụp xuống.

Lúc này, Trưởng Công chúa Sylvia, người đã cố gắng kêu gọi anh trai cùng cha khác mẹ của mình, thật khốn khổ.

"Nếu ngươi không muốn mất đầu ngay tại đây, hãy đưa con ngươi đi ngay và luôn. Hôm nay, ta cũng không muốn nhìn thấy máu."

Cứ như vậy, cả ba đã biến mất.

Sau đó, tước hiệu và tài sản của Hầu tước Elos đã bị tịch thu, Sylvia và hai con trai của bà được cho là đã bị xóa sổ khỏi gia phả Hoàng gia.

Những người có tên bị gạch khỏi Hoàng gia sẽ phải sống như thường dân với sức mạnh thần thánh bị phong ấn và bị giám sát trong suốt quãng đời còn lại.

Đó là một hình phạt nhẹ với tội phản quốc nhưng mọi người đều biết rằng gia đình Elos đã không thực sự âm mưu phản quốc, chả qua vì họ không thể kiểm soát được miệng của con trai mình.

Theo những gì Philomel sau này phát hiện ra, dù sao trước đây họ cũng là quý tộc ở đó và giờ thì họ đã bị hàng xóm tẩy chay vì sự kiêu ngạo của bản thân. Do đó, họ còn chẳng thể có nổi được một bát súp để cầm hơi.

Chà, đó chỉ là một câu chuyện sau này và đối với Philomel bây giờ, việc đánh giá người đàn ông đã đi xa dần kia quan trọng hơn.

"Mình sợ quá...."

Cha rất lạnh lùng ngay cả với những người họ hàng ruột thịt của mình, vì vậy, rõ ràng ông sẽ đối xử với cô con gái giả như mình thế nào là chuyện không khó để hiểu.

Đột nhiên, Hoàng đế quay lại nhìn như một bóng ma.

"Con không định đi tản bộ sao?"

"Dạ, vâng?"

"Tản bộ. Con quên điều đó sao?"

Đúng rồi.

Đi bộ!

Nàng đã quên mất chuyện này chỉ vì ba người kia.

Philomel vừa hàn huyên trong khi nàng cùng đi với Hoàng đế về việc nàng là một người học kiểu mẫu như thế nào và các giáo viên của nàng đã ca ngợi nàng như thế nào. Eustis chỉ đưa ra những câu trả lời ngắn gọn, chẳng hạn như "Ồ!", hoặc "Không tệ!".

Dù vậy, nhưng nàng nghĩ nó đã là một dấu hiệu tích cực rồi, ông thực sự đã luôn đáp lại lời của nàng.

Philomel nhìn ông đứng ở cuối đường tản bộ và nói ra câu hỏi:

"Bệ hạ, Người không thích đi bộ sao?"

"Ta không đặc biệt thích nó. Nhưng vì ta đã xua đuổi được những con ruồi nhặng đi lạc mà không biết điểm dừng nên ta đoán thỉnh thoảng ta cũng cần phải ra ngoài hít thở."

"Nếu đó là một con ruồi nhặng, đó hẳn là câu chuyện về Hầu tước và các con trai của bà ấy, phải không?"

Philomel thận trọng lên tiếng.

"Vậy thỉnh thoảng Người có thể đi dạo với con được không?"

"Đi dạo ư...?"

"Vâng!"

"Không thú vị tý nào."

"Tuy nhiên, nó vẫn ổn."

Có thể nào ý của câu "Không thú vị" đó có nghĩa là sẽ có gì đó xấu xảy ra với mình không? Điều đó sẽ "Không thú vị" sao...?

Hoàng đế vẫn lặng lẽ trả lời, cho dù ông có thực sự biết nỗi đau đớn của Philomel hay không.

"Ta hiểu rồi."



"Ồ!"

Chờ đã, không phải là cái đó.

Philomel định thần lại và cúi đầu đầy kính cẩn.

"Cảm ơn Người đã lắng nghe."

"Con có thể không cần lo..."

"Dạ? Con xin lỗi nhưng con đã không nghe thấy, vì vậy, nếu Người có thể nói điều đó một lần nữa... "

"Không. Hãy làm những gì con thích."

Eustis không nói gì thêm và cứ thế lặng lẽ bước đi. Philomel cũng ngoan ngoãn đi theo và ngắm nhìn khu vườn xinh đẹp trước mắt.

* * *

Kể từ ngày đó, thói quen hằng ngày của Philomel luôn là đúng giờ xông vào phòng ngủ của Hoàng đế với loại "trà giấm thảo mộc" vào sáng hôm sau khi Hoàng đế đã uống quá nhiều.

Bá tước Pollan, người muốn thay đổi thói quen uống rượu của Hoàng đế, đã tích cực hợp tác và cung cấp thông tin. Eustis luôn trừng mắt nhìn Bá tước mỗi lần phải uống trà giấm thảo mộc. Sau đó, hai người họ sẽ cùng đi dạo nhẹ nhàng trong vườn.

"Giáo viên dạy viết của con nói rằng con là học sinh thông minh nhất mà cô ấy từng dạy!"

"Tốt."

"Đó là một lời khen chỉ vì con là một Công chúa."

"Có phải vậy không? Cô ấy cũng là giáo viên của ta nhưng cô ấy không có khen vậy."

"Nhưng con không nghĩ mình đi xa như vậy... Uaaa!"

Philomel, người thường xuyên đi bộ, vấp ngã vì chân nàng bị xoắn.

"A..."

Có vẻ như đầu gối của nàng đã bị bầm tím. Nàng cảm thấy chúng cứ ngứa ran như thể da mình đã bong ra và nàng vô thức rơi nước mắt.

"Mình không thể như thế này. Mình phải nhanh chóng đi theo cha..."

Nếu không, rõ ràng là Hoàng đế sẽ bỏ lại nàng. Hoặc ông có thể sẽ nhìn nàng với ánh mắt đáng thương chỉ bởi đã khóc vì điều gì đó như thế này.

"Con có sao không?"

Nhưng Eustis đã quay lại.

Ông thậm chí còn hỏi là nàng có ổn không cơ.

"Không có gì đâu ạ!"

Philomel vội vàng đứng dậy và bước đi thì khập khiễng. Nàng nhìn chằm chằm vào ông và dần dần đến gần hơn. Một lúc sau, cơ thể của Philomel bỗng như được ai đó nhấc bổng lên.

Eustis đã ôm lấy eo Philomel bằng cả hai tay và nâng nàng lên!

"Thưa Bệ hạ!"

Hoang mang, Philomel đã vùng vẫy.

"Ở yên đi."

"Vâng, nhưng...!"

"Chỉ có người Hoàng gia mới được phép vào nơi này, vì vậy, không có ai khác có thể vào đây."

"Nhưng... Bệ hạ đang mệt."

"Được rồi."

"Hả? Họ sẽ coi con như một cái xác sắp chết đấy."

Eustis vòng tay quanh người Philomel, đồng thời, cũng tìm vị trí thoải mái nhất cho nàng và lại tiếp tục sải bước đi.

Philomel thấy tình huống này thật khó xử nên cứ vặn vẹo với cái cơ thể vốn đã bé nhỏ của mình.



"Hãy kiên nhẫn chút đi, ngay cả khi điều đó khiến con không thoải mái."

"Làm sao Người có thể chịu đựng được điều này!"

Ngay cả khi nó không thoải mái về thể chất vì đôi tay cứng ngắc thì nó vẫn đau đớn về mặt tinh thần.

"Nếu con không thích, hãy chìm vào giấc ngủ đi."

Nhưng nàng đâu thể ngủ yên.

Trong khi suy nghĩ như vậy, Philomel đã nhắm mắt lại lúc nào không hay.

Và trước sự king ngạc của nàng...nàng đã thực sự ngủ thiếp đi.

Khi phát hiện ra Hoàng đế đang ôm nàng Công chúa nhỏ đang ngủ trên tay, nữ Bá tước Deles bất ngờ chạy đến.

"Ồ, chắc Điện hạ đã mệt rồi. Ôi, cô ấy luôn thức dậy sớm vào những ngày như hôm nay khi đến thăm Bệ hạ để mang trà cho Người."

"Đúng vậy..."

Nữ Bá tước Deles nuốt nước bọt.

Bà hiểu rõ Philomel thường vất vả như thế nào.

Rất tự nhiên là bà muốn làm điều gì đó cho nàng khi thấy nàng làm việc chăm chỉ với một cơ thể nhỏ bé như vậy.

Bên cạnh đó, đánh giá từ biểu hiện trên khuôn mặt của Hoàng đế khi ông bế con gái mình, nàng dường như bằng cách nào đó trông vẫn khá ổn.

Nữ Bá tước dồn hết can đảm và lên tiếng:

"Hoàng hậu Isabella cũng từng rất thích khu vườn."

Bà nghe nói là Người rất thích việc đi dạo.

"Nàng ấy thích ngắm hoa."

Khi nghe thấy câu trả lời, nữ Bá tước đã vui mừng nói:

"Có vẻ như Công chúa Điện hạ giống với Hoàng hậu Nương Nương. Thần đã thấy cô ấy luôn dậy sớm mỗi sáng chỉ để đi dạo với Bệ hạ."

Đôi mắt xanh của ông như nhớ lại về quá khứ:

"Bất cứ khi nào chúng ta đi dạo cùng nhau, Isabella đều ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Và ta luôn ngắm nhìn khuôn mặt của nàng ngay trước mắt ta."

Eustis cúi xuống nhìn con gái mình.

"Vì vậy, đứa trẻ này có thể không phải là Isabella nhưng nó có thể giống ta hơn."

Đúng lúc đó, một con chim đã bay tới đậu trên cành cây gần đó và hót líu lo. Vì tiếng chim hót, nữ Bá tước Deles đã không thể nghe rõ về những gì Hoàng đế đang nói về Hoàng hậu. Tuy nhiên, bà chắc chắn đã nghe những lời cuối cùng của ông khi nói rằng Công chúa giống mình. Nói thật, đã cùng Công chúa sống bên nhau vài tháng nhưng bà không hề đồng ý với điều này. Tuy nhiên, rõ ràng đó là một dấu hiệu tích cực cho mối quan hệ cha con của hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.