Thời gian trôi qua và Philomel cuối cùng đã được mười tuổi.
Nàng đang dành thời gian với Nazar, người luôn đến thăm nàng như thường lệ.
Nazar lập tức hỏi:
" Điện hạ có ghét thần không?"
Philomel, người hiện đang chú tâm đọc sách, kinh ngạc nhìn Nazar đang ngồi ở phía đối diện mình.
"Gì cơ? Không đời nào đâu. Ta không ghét anh."
Tuy nhiên, cái vẻ mặt đang đen xì của anh vẫn không hề nguôi ngoai.
"Người có nghe cuộc trò chuyện của tôi với cha tôi ngày hôm đó không...?"
Thời điểm Nazar đang nhắc đến có lẽ là ngày anh đến thăm nàng cùng cha mình. Và đó cũng là ngày Philomel quyết định buông bỏ trái tim mình vì anh.
Khi thấy Philomel im lặng, Nazar đã đứng bật dậy khỏi ghế và quỳ trên sàn nhà.
"Tôi xin lỗi."
"Nazar! Đứng dậy đi!"
Philomel giật mình trước hành động bộc phát của anh và vội đưa tay ra.
"Không. Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Người cho đến khi Điện hạ cảm thấy tốt hơn."
Nhưng Nazar lại kiên quyết không ngẩng đầu lên, vì vậy, Philomel tỏ ra thận trọng nói:
" Nazar không cần cầu xin ta tha thứ đâu. Không sao đâu vì anh không có nói xấu ta sau lưng ta mà và ta không cố tình nghe điều đó. Ta chỉ tình cờ nghe thấy nó."
"Nhưng trong thâm tâm thần vẫn thấy có lỗi lắm..."
"Thật là xấu hổ quá đi."
Không phải Philomel ghét Nazar.
Chà, tất nhiên là nàng đã rất giận anh vào thời điểm đó. Tuy nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-cho-cho-do-gia-mao/2688361/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.