"Xin chào."
"Ồ, xin chào!"
Khi Philomel chào nàng, Ellencia cũng vội vàng làm theo.
Ngẩng đầu lên, nàng đã liếc nhìn trang phục của Philomel.
"Tôi...Trông cô có vẻ là một người cao quý nhưng chuyện gì đã xảy ra ở đây...? Đây chỉ là một ngôi làng nông thôn không có gì để xem. Ồ! Đó có phải là một câu hỏi vô ích? Xin lỗi!". Đọc 𝒕𝒓uyện 𝒕ại # T𝒓ù𝗺T 𝒓uyện.𝙑n #
Thật đáng yêu khi thấy nàng cảnh giác nhưng vẫn không thể che giấu sự tò mò của mình. Nàng ăn mặc như một cô gái nông thôn bình thường nhưng nàng có một sự thanh lịch không thể che giấu.
"Không sao đâu. Ngôi nhà đó có phải của cô không?"
"Vâng....Đây là ngôi nhà nơi mẹ tôi và tôi sống."
Bất ngờ, nàng chớp chớp đôi lông mi dài không ngừng.
Philomel lịch sự hỏi.
"Nếu cô thứ lỗi cho ta, ta có thể tới nhà cô được không? Ta tình cờ nhìn thấy nó khi đi ngang qua và ngôi nhà thực sự rất đẹp."
"Nhà tôi sao? So với nhà của những người khác, nó rất tồi tàn."
Nàng vẫn biết rằng đó là một cái cớ nực cười.
"Ta không thể sao?"
"Không phải là không thể... Tôi hơi xấu hổ. Nhưng nếu cô muốn, tất nhiên, cô phải leo lên cao đó. Lại đây."
Ellencia dẫn đầu, có lẽ rằng sẽ không có gì tốt nếu nàng từ chối yêu cầu của một nhà Quý tộc.
"Bá tước, xin hãy đợi trong xe ngựa."
Bảo mẫu, nữ Bá tước Deles, người hiện đang ở cách đó một quãng ngắn.
"Nhưng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-co-cho-cho-do-gia-mao/2688350/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.