Bởi vì không gian xung quanh yên tĩnh, không ai làm phiền, mọi người lại vội về nhà nữa nên làm tăng ca thường có hiệu quả cao hơn.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Ôn Nhã nhưng tất cả đèn đều được bật lên, xuyên qua từ lớp thuỷ tinh trong suốt, ánh sáng chiếu sáng cả nửa tầng lầu.
Nhìn vào màn hình máy tính trong thời gian dài khiến đôi mắt của Ôn Nhã hơi khô nhức, buộc lòng phải di chuyển tầm nhìn một lần để thư giãn sau mỗi hai mươi phút, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc kim giờ đã chỉ đến số chín.
Ôn Nhã nhìn lượng công việc còn lại, chỉ cần làm thêm một chút nữa thôi là có thể hoàn thành tập tài liệu đang làm dang dở này rồi… Làm thêm một chút nữa vậy, cô đưa ra quyết định rất nhanh.
Viết tài liệu là chuyện vô cùng nhàm chán và rất dễ bị phân tâm. Sau khi gõ bàn phím lạch cà lạch cạch một tràng thật dài, Ôn Nhã vỗ vỗ vào đầu mình, ấn mạnh vào huyệt thái dương để xốc lại tinh thần.
“Chẳng phải em nói chín giờ sẽ về à?”
Một giọng nói bất thình lình vang đến từ phía trước, Ôn Nhã bị doạ đến nỗi suýt thì tim đã bay ra khỏi lồng ngực, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng ở cửa.
Trên người Lâm Tuyết Hà mang chút hơi men phảng phất, gương mặt trắng trẻo hơi phơn phớt đỏ, chưa đầy vài giây sau đã bước tới bên cạnh cô, kéo ghế của Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3319018/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.