Một đám mây trắng, hai đám mây trắng, ba đám mây trắng.
Một chiếc máy bay, hai chiếc máy bay, ba chiếc máy bay.
Một tòa nhà, hai tòa nhà, ba tòa nhà.
Ôn Nhã nghiêm túc đếm tới đếm lui, lúc đếm còn không nhịn được mà che mặt lại rồi bật cười.
Thưa quý ông và quý bà, cô không khách sáo khi nhận một anh Lâm Tuyết Hà như vậy đâu!
Cô đọc lời thoại trong thinh lặng xong, thì lại vùi mặt vào cánh tay mà phụt cười. Mấy ngày nay nằm mơ đều cười đến nỗi tự tỉnh, cô thật sự không thể khống chế được mà gửi mấy…
“Điên rồi, điên rồi.” Lưu Vân ném tài liệu vừa được gửi đến các bộ phận để ký trước mặt cô: “Đừng cười nữa, nộp đi!”
Ôn Nhã vừa cười vừa ôm tài liệu đi, Kiều Mộc và Lưu Vân nhìn nhau, Kiều Mộc khó hiểu: “Chị Lưu Văn, chị Ôn Nhã bị làm sao vậy?”
“Chị nghi con bé ấy trúng năm triệu.” Lưu Vân trầm tư: “Ngoại trừ điều này ra thì chị không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến con bé vui nhiều ngày như thế.”
Tâm trạng Ôn Nhã quá tốt, tốt đến mức sếp lớn cũng cảm thấy hơi sờ sợ.
Anh ấy cầm cốc cà phê ở góc bàn mà nhấp một ngụm, không đậm cũng không nhạt, mùi thơm thoang thoảng vừa miệng, phát huy tốt hơn bình thường một chút, lại xem thái độ làm việc của cô, tích cực hướng về phía trước, tinh thần phấn chấn, hứng khởi, tinh thần tốt giống y như là mới ra trường, dù đã phải trải qua đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3319012/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.