Hết lần này đến lần khác đều vì Lâm Tuyết Hà mà mất ngủ.
Đó là một đêm, một đêm mà dù có nhắm mắt thì cũng không ngủ được chứ đừng nói là trợn trừng mắt, nhiệt độ điều hòa cứ được chỉnh tới chỉnh lui, hết chỉnh thấp rồi lại chỉnh cho cao lên.
Chịu giày vò cho đến khi đồng hồ báo thức không ngừng kêu tích tắc, tích tắc, Ôn Nhã vẫn nằm thẳng cẳng trên giường, vô cùng hy vọng mình sẽ bỗng dưng “được” điếc, để có thể tránh né hết tất cả những chuyện mà mình không muốn đối mặt.
Không gì thê thảm hơn việc khoác lác rồi bị người trong cuộc phát hiện ra.
Ôn Nhã vừa khổ sở vừa phiền muộn, kế hoạch mà cô dày công vạch ra từng bước – cũng là kế hoạch mà cô còn chưa kịp bắt tay vào thực hiện, mà bỗng chốc cứ phá sản như thế mất rồi.
Căn bản là cô không hề muốn tạo ra “thành quả” sớm dữ vậy đâu mà mà mà mà…
Muốn điên thật rồi.
Tối hôm đó, cô tưởng tượng ra vô số khả năng, đủ loại hoàn cảnh Lâm Tuyết Hà cứ đi tới đi lui trước mặt cô, tới tới rồi lại lui lui.
“Lớp cửa sổ giấy mỏng manh giữa hai chúng ta ấy, khi nào đâm thủng được đây?”
“Chẳng thà ngay bây giờ luôn đi.”
“Da mặt cô khiến người ta thấy khâm phục thật đấy.”
“Vì trốn khỏi cần đi xem mắt, quả thật là cô đã nghĩ ra một cái cớ hiếm gặp lắm đó.”
“Không ngờ là bị tôi biết à? Lần sau đừng phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/3319009/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.