Lâm Tuyết Hà chưa từng hỏi thăm bệnh tình của mẹ Ôn, anh cũng không hỏi gì nhiều.
Cũng chính vì khoảng cách này mà dù mất hình tượng trước mặt anh biết bao nhiêu lần, Ôn Nhã vẫn không hề thấy có gánh nặng. Bởi vì anh Lâm vẫn luôn là anh Lâm, anh sẽ không vì những điều bất hạnh cô gặp phải mà thay đổi thái độ với cô, cũng sẽ không trở nên e dè, khiến người ta lúng túng, khó xử.
Cô thích cảm giác này, chung sống thoải mái đến mức, dường như dưới bầu trời ngập tràn khói bụi mà cô vẫn có thể hít thở được không khí trong lành vậy.
Chỗ này là nơi mà mưa gió bão bùng có lớn đến đâu cũng không thể tác động đến được.
Ôn Nhã khua khoắng bừa vài động tác tay, trong lòng thầm niệm chú.
Trận tuyến, Lâm Tuyết Hà đại kết giới chi thuật!
Yeah.
Mẹ Ôn không có gì đáng ngại, nhưng vì an toàn, ba Ôn kiên quyết muốn bà ở lại theo dõi thêm nên đành ở lại viện thêm vài ngày.
Thân là đứa con gái bất hiếu đã cải tà quy chính, trong thời gian nghỉ trưa, tất nhiên là Ôn Nhã phải đến thăm bà.
“Ôi, tốt thật đấy, mới về nước đã tìm được bạn trai rồi, có tiền đồ hơn cái thứ kia nhà dì nhiều.”
“…” Cô đã xuống cấp thành “cái thứ” rồi sao? Ôn Nhã thở dài, đẩy cửa bước vào: “Bạn trai thì sớm muộn gì cũng có thôi được chưa, không chừng bạn trai con tìm được còn tốt hơn cả Khả Khả đấy!”
Mẹ Ôn khịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/2756573/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.