Người đời có câu, cái tinh tuý của ăn đồ nướng nằm ở việc ta vịn tường đi vào rồi lại vịn tường đi ra.
Tuy Ôn Nhã chưa làm được cái vế được gọi là “vịn tường đi vào”, nhưng lại hoàn thành xuất sắc vế thứ hai, cũng không biết bữa này đã uống hết mấy cân rồi, ăn uống xong xuôi là không đứng thẳng lưng nổi nữa.
Lưu Vân vừa xoa bụng vừa hài lòng nhìn Ôn Nhã: “Em yêu à, đúng là em sẽ không bao giờ để chị bị lỗ vốn mà.”
“Còn phải nói…” Ôn Nhã đang định nói thêm vài chữ nhưng không được rồi, cô sợ mình không cẩn thận một cái là nôn ra mất.
Thật sự là không thể ăn buffet thường xuyên được, quá tổn hại cơ thể.
No căng đến nỗi đau hết cả dạ dày.
Kiều Mộc dìu cô: “Chị Ôn Nhã, chị vẫn ổn chứ?”
Ôn Nhã yếu ớt gật đầu, một tay che cái bụng đã phình ra đến mức áo phông rộng cũng không thể che được, cô ước chừng cái bụng này chắc cũng phải năm tháng rồi.
“Em ấy không sao đâu!” Lưu Vân vỗ vai cô, ngẩng đầu hóp bụng tụ khí đan điền: “Ôn Nhã, sảng khoái không?!”
“Sảng khoái…”
“Bây giờ có thấy vui không?!”
Ôn Nhã thấy Lưu Vân tối nay có vẻ phấn khích hơn hẳn mọi ngày, cô còn tưởng chị ấy gặp phải chuyện gì không vui, thế là lập tức nén cơn đau bụng lại, xốc lại tinh thần: “Vui!”
Lưu Vân hài lòng gật gật đầu, lại vỗ vai cô thêm lần nữa: “Vậy thì để lũ đàn ông móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-choc-noi-ngai/2756571/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.