Trong khu vườn, âm nhạc du dương vẫn tiếp tục vang lên như một thế giới cổ tích. Còn cỗ xe bí ngô của cô thì đã biến mất, cô không thuộc về nơi này, cần phải rời đi ngay lập tức.
“Hạ Du.”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Hạ Du quay đầu lại và thấy Hứa Bạch Nghiên bước ra. Anh mặc một bộ vest bảnh bao, tuấn tú vô cùng. Ánh mắt anh nhìn cô vừa chuyên chú vừa dịu dàng, là điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ ai khác.
Tại sao ngay từ đầu đã biết không phải cùng một thế giới mà vẫn bất chấp tất cả mà đắm chìm vào? Vì sự bốc đồng, vì sự điên cuồng, vì không muốn đi theo lối mòn, và cũng vì những điều đặc biệt mà anh mang đến cho cô.
“Sao lại ra ngoài rồi? Không phải đã nói đợi anh ở khu đồ ngọt sao?”
Hạ Du che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Lòng cô hơi trống rỗng: “Ăn nhiều quá nên muốn đi dạo, ai ngờ lại đi đến đây. Vừa nãy nhắn tin có làm phiền anh không?”
“Không có, anh cũng định đi cùng em.”
“Được.”
Hứa Bạch Nghiên đi đến bên cạnh cô, gọi điện cho tài xế.
“Có phải em thấy mệt rồi không?” Trong lúc chờ đợi, Hứa Bạch Nghiên thấy cô không nói gì nên hỏi.
“Không mệt.” Hạ Du mím môi, đột nhiên ngước lên nhìn anh: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tim cô hơi thắt lại vì sợ câu trả lời sẽ quá khó để đối mặt. Hạ Du hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Hứa Bạch Nghiên, anh có... đối tượng hôn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he/4799279/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.