“Khặc khặc hahahahaha!” Lời vừa dứt, Hạ Du đã thấy ông chủ tiệm lướt sóng cúi gập người sau quầy cười nghiêng ngả. Hạ Du ngơ ngác, không hiểu câu nói nào của mình lại buồn cười đến thế. Chẳng phải là đúng sao? Theo lẽ thường, huấn luyện viên lướt sóng - người quanh năm phơi mình dưới nắng gió ở bãi biển, sao có thể có làn da trắng như vậy? Trông rất thiếu chuyên nghiệp. “Ông chủ?” “Hahaha, ‘không được đâu’, không phải, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói cậu ‘không được’ đấy… Hứa Bạch Nghiên, cậu cũng có ngày hôm nay!” Ông chủ nói chuyện với người phía sau cô. Hạ Du nhận ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn lại lần nữa. Người đàn ông ban đầu ngồi bên cửa sổ đã đứng dậy và đi tới. Trên tay anh cầm ly nước lạnh, chất lỏng trong veo, nhìn gần thì thấy là nước ép lựu. Anh đứng cách cô không xa. Vì anh rất cao, Hạ Du có thể thấy được vẻ mặt của anh qua bóng chiếc mũ lưỡi trai. Ánh mắt màu hổ phách nhạt, có vẻ hơi không hài lòng. Chết rồi… Anh ấy nghe thấy à? “Cô bé, đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Cậu ấy là người dễ hồi phục da thôi, một thời gian không lướt sóng thì da lại trắng lại! Nhưng thực ra thực lực của cậu ấy rất tốt, cô cứ yên tâm!” Sau khi cười xong, ông chủ vui vẻ giải thích với cô. Nghe vậy, Hạ Du cũng thấy việc trông mặt mà bắt hình dong quả thật không hay chút nào. Vả lại ông chủ có vẻ thân thiện nên chắc cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chi-la-mua-he-luc-manh-tinh/4702848/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.