Luân Đôn. 
Đường Y Y tìm thấy Lưu Đình Vân ở bệnh viện, cô đang ngồi ôm cánh tay của mình, đầu rũ xuống thấp hết mức, cả người lộ ra cảm giác hoảng loạn và bất lực cùng cực. 
“Đình Vân.” 
Nghe thấy tiếng Trung Quốc, còn là giọng điệu vô cùng quen thuộc, Lưu Đình Vân ngẩng đầu lên nhanh chóng, một đôi mắt khóc đến sưng đỏ ngước lên nhìn Đường Y Y ánh lên vẻ khó tin. 
một lúc lâu sau, đôi môi Lưu Đình Vân khẽ mấp máy – “Sao cậu lại tới đây?” 
Đường Y Y không phải đến một mình, bên cạnh cô còn có hai người bạn nước ngoài – “Tớ không yên tâm về cậu.” 
Sau khi cô nhận được điện thoại thì lập tức đặt mua vé máy bay,không nhìn thấy người thì trong lòng không an ổn được. 
Mũi Lưu Đình Vân chợt dâng lên cảm giác đau xót, Lưu Đình Vân cảm động đến mức không biết nên nói gì, tựa như không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm trang của cô ngay lúc này. 
Lưu Đình Vân ôm chầm lấy Đường Y Y, hàng loạt cảm giác uất ức và mê mang đều được trút ra ngoài ngay thời khác này. 
Đường Y Y vỗ vỗ lưng Lưu Đình Vân, im lặng động viên. 
Sau khi tâm tình trở lại bình thường, Lưu Đình Vân nhìn kỹ hai người nước ngoài hơi quen mắt trước mặt mình – “Đây là ai?” 
“Chuyên gia khoa não.” Đường Y Y trả lời một cách ngắn gọn, rồi hỏicô – “Ben đâu?” 
Lưu Đình Vân đưa Đường Y Y đi gặp bạn trai của cô. 
Chàng trai người Pháp đang thương lượng với bác sĩ, mẹ của anh tađang nằm trên bàn phẫu thuật, bệnh viện đang nói cho anh ta biếtđang xảy ra biến cố, từ ngữ chuyên ngành y học mù mờ khó hiểu, anhta có cảm giác bản thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233877/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.