Xe chạy được nửa đường, dừng lại ở một góc khuất không người, Thạch Tiến và Lục Sơn mở cửa xe bước xuống, đi ra xa xa. 
Hai người một đứng một ngồi bên cạnh. 
Thạch Tiến lấy bao thuốc lá ra, ánh mắt như muốn hỏi Lục Sơn, nhưng người kia không có phản ứng, anh rít một hơi thuốc, giọng điệu chắc chắn – “Ít nhất cũng phải hết hai điếu thuốc.” 
Người trên xe không biết thời gian qua như thế nào, nhưng người ngồi trên đường biết rõ thời gian bao lâu. 
Lục Sơn im lặng. 
Thạch Tiến nhìn trời phun ra một làn khói trắng – “Tối nay có thể mưa lớn.” 
Lục Sơn vẫn im lặng. 
Thạch Tiến đột nhiên nở một nụ cười tươi tắn, không rõ nghĩa, giống như đang kiêng kỵ một điều gì đó – “Cậu đoán xem Đường Y Y có thể nhớ lại mọi chuyện trước kia không?” 
Lục Sơn chăm chú nhìn những chú kiến đang lật một tảng đá trên đường – “Tôi đoán có.” 
Anh rũ mi xuống, mắt chỉ mở ra vài phân không dễ nhìn được anh đang nghĩ gì. 
Mây đen giăng đầy chân trời, tầng tầng lớp lớp, âm thanh Thạch Tiến trầm thấp – “Cậu đoán thêm một chút nữa, Tổng tài có khả năng ôm được người đẹp về không?” 
Lục Sơn vẫn im lặng như trước. 
Lần này đến lược Thạch Tiến cũng không nói thêm lời nào. 
Sau khi hết ba điếu rưỡi thuốc, Thạch Tiến nhận được điện thoại, anh đứng lên, chân tê rần. 
“Tổng tài nói tôi đi qua trung tâm thương mại một chuyến.” 
Dứt lời, Thạch Tiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-che-thanh-nghien/3233840/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.